Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 39



Trong mười mấy giây chờ cửa mở, Hồ Mục Viễn có hơi căng thẳng. Có lẽ cô Vương đã quên mất cô là ai rồi. Thầy cô lái muôn vàn chuyến đò đi muôn nẻo, học trò đông đúc, sao có thể nhớ hết từng người một.

Vương Nguyệt Cầm từ lớp học bồi dưỡng trở về, bà nghe hàng xóm bảo có hai học trò đến tìm mình vào buổi chiều.

Chuyện học sinh ghé thăm chẳng phải hiếm, bà cũng không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ đó lại là Hồ Mục Viễn và Chương Trì.

Hai đứa này bà đều nhớ rõ. Làm giáo viên bao năm, bà chỉ nhớ những học trò giỏi nhất hoặc nghịch ngợm nhất. Mà Chương Trì thì… cả hai cái đều có. Lại còn rất khôi ngô.

Hồ Mục Viễn lúc đầu trông có vẻ bình thường, nhưng cứ cầm bút lên là khác hẳn. Khi các bạn cùng lớp còn đang đau đầu tìm cách viết cho đủ 600 chữ, thậm chí dùng dấu gạch ngang kéo dài sang tận dòng thứ hai, thì cô bé chỉ cần lướt bút một cái là đã có một bài văn trôi chảy, đầy đủ. Trong lớp, cô bé cũng rất nhạy bén, hiểu bài cực nhanh. Cô Vương vẫn luôn nhớ đó là một trong những học trò có tố chất tốt nhất mà mình từng dạy.

Nhưng mới nhìn bà đã không nhận ra hai đứa. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, trẻ con lớn lên thành người lớn, thay đổi là chuyện bình thường. Nhất là Hồ Mục Viễn—còn hơn cả mười tám lần biến hóa, so với ngày xưa đúng là khác một trời một vực.

Nhưng khi nghe tên, cô lập tức nhớ ra, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:

“Trời ơi, là hai đứa à! Mau vào đi, sao lại đi cùng nhau thế này?”

Hồ Mục Viễn nhanh nhảu trả lời: “Tụi em tình cờ gặp nhau ở đại học, nên hẹn nhau qua thăm cô ạ.”

Chương Trì lễ phép: “Chào cô Vương ạ.”

“Được, được, được!” Cô Vương cười tít mắt, “Hai đứa vẫn còn nhớ đến cô, cô vui lắm. Mục Viễn, Chương Trì, hai đứa học chung trường à?”

“Dạ vâng, em học khoa Văn, còn Chương Trì học Luật ạ.”

“Tốt lắm, rất giỏi! Mau ngồi đi, ăn trái cây đi nào. Mục Viễn, học hành có vất vả không em?”



Ba người ngồi trên ghế sô-pha, trò chuyện gần hai tiếng đồng hồ. Hồ Mục Viễn lo không kịp về trường nên đành đứng dậy chào tạm biệt.

“Phải rồi, trường có giờ giới nghiêm, hai đứa nên về sớm.” Cô Vương tiễn hai người ra cửa, “Cô với chú Chu không biết lái xe, nếu không đã đưa hai đứa về rồi. Xa thế này, chắc phải đổi xe nhỉ?”

Hồ Mục Viễn không nói gì về chuyện Chương Trì có xe.

“Dạ không sao đâu cô, vậy tụi em đi trước ạ. Lần sau tụi em lại đến thăm cô.”

“Lần sau đến nhớ báo trước một tiếng, cô mời hai đứa đi ăn nhé! Về cẩn thận nhé. Chương Trì, em là con trai, nhớ đưa Mục Viễn về an toàn đấy!”

“Em nhớ rồi ạ, cô yên tâm!”

Dưới nền nhạc nhẹ nhàng, thời gian trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng xe cũng dừng lại.

“Em ổn chứ?” Chương Trì mở cửa xe, cúi người xoa nhẹ vành tai Hồ Mục Viễn.

“Đến nơi rồi à?” Cô vững vàng đặt chân xuống mặt đất, lúc này mới nhận ra họ đang ở trong một bãi đỗ xe ngầm rộng lớn. “Đây là đâu?”

“Tây Lộ Biệt Uyển. Anh đỗ xe ở đây, tiện thể lên lấy đồ. Em sao rồi, có buồn nôn không?”

Hồ Mục Viễn lắc đầu. Chương Trì lái xe rất êm, trong xe cũng không có chút mùi khó chịu nào, cảm giác bí bách của cô không quá nặng, nhịn một lát là qua.

“Đi thôi.”

Mãi đến khi vào nhà, Hồ Mục Viễn mới phát hiện đây không phải là nhà của Lý Vũ Châu.

Cô xỏ dép bông, bước theo Chương Trì, ánh mắt lướt qua trần nhà cao rồi dừng lại ở hai bức tường kính sát đất, tạo thành một góc vuông.

“Uống nước hay Coca?”

“Coca.”

Chương Trì mở tủ lạnh, lấy một lon Coca rồi đưa cho cô.

“Ngồi đi, anh lên phòng làm việc một lát, xong ngay thôi.”

“Ừ.”

Hồ Mục Viễn nghiêng người ngồi trên ghế sô-pha, ngắm nhìn khung cảnh thành phố qua cửa kính. Đây là lần đầu tiên cô nhìn xuống thành phố từ độ cao như vậy.

Những công trình mang tính biểu tượng, những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn neon, những con đường nhựa đen uốn lượn với dòng xe không ngớt, cả những khu ký túc xá sinh viên san sát như những khối hộp… Tất cả đều thu vào tầm mắt, như một bức tranh rực rỡ sắc màu.

Trên bàn trà chất đầy các tạp chí dày mỏng khác nhau, hầu hết đều liên quan đến ngành luật. Hồ Mục Viễn ngồi khoanh chân trên thảm, tiện tay rút một cuốn ra xem.

Chương Trì xách balo đi ra, liếc một vòng không thấy người đâu, đến gần mới phát hiện cô đang mải mê lật sách.

Nhìn thấy cô đang đọc gì, anh chợt nhớ đến thứ mình vô tình kẹp bên trong.

“Đang đọc gì thế?”

Anh vòng qua ghế sô-pha, định tự nhiên lấy lại quyển sách từ tay cô. Nhưng Hồ Mục Viễn chẳng hề ngẩng đầu, chỉ lướt qua một lượt rồi tiếp tục lật sang trang tiếp theo.

“Anh thường đọc mấy quyển này à?”

Cô chỉ đọc lướt qua để xem loại bài viết nào được đăng trên đó, không ngờ Chương Trì lại giật mất quyển sách khỏi tay cô.

Cô cũng không để tâm, liền với tay lấy một cuốn khác, nhưng còn chưa kịp mở ra thì lại bị Chương Trì cướp mất.

Cô ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình, rồi ngước mắt nhìn anh. Hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây, cuối cùng cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Chán lắm.” Chương Trì tỏ vẻ thản nhiên, vươn tay định thu dọn hết mấy quyển tạp chí còn lại.

Hồ Mục Viễn nhanh tay rút ra một cuốn, nhưng vừa đứng dậy đã bị Chương Trì nắm lấy cổ tay. Quyển sách rơi xuống bàn trà, vô tình làm đổ lon Coca. Dù cô đã lập tức dựng lại, nhưng nước ngọt vẫn kịp tràn ra, sủi bọt lăn tăn trên mặt bàn.

May mà cả hai phản ứng nhanh, một người lập tức nhấc vội mấy cuốn tạp chí cùng chiếc điện thoại không may bị liên lụy của Hồ Mục Viễn, một người khác thì túm lấy khăn giấy, bắt đầu lau từ mép bàn, nhờ vậy mà nước ngọt không kịp thấm quá nhiều vào thảm.

Hồ Mục Viễn cảm thấy có lỗi nên dọn dẹp tàn cuộc vô cùng cẩn thận. Đến khi lau sạch, cô ngẩng đầu lên, lại thấy Chương Trì đang cầm một tờ giấy đầy nếp gấp giữa hai ngón tay, sắc mặt khó coi.

Mà chiếc điện thoại và ốp lưng vốn đã bị tách ra của cô, giờ nằm gọn trong tay còn lại của anh.

Chương Trì hỏi: “Đàm Nhất Chu là ai?”

Hồ Mục Viễn vừa nhìn đã biết ngay anh đang cầm thứ gì. Không ai có thể quen thuộc với tờ giấy này hơn cô. Lần đầu tiên cô không vứt nó đi, về sau lại càng không có lý do để bỏ. Thế là mỗi lần đổi ốp lưng điện thoại, cô đều giữ nó lại.

Nhưng giờ cô phải nói thế nào đây? Nói thế nào cũng có vẻ đơn phương và kỳ lạ cả.

Chương Trì thấy cô im lặng, sắc mặt càng thêm khó coi. Anh đi đến bên cạnh, kéo cô đứng lên, rõ ràng không định để cô qua loa cho xong chuyện.

“Bạn trai cũ?”

“Không phải.”

“Vậy là ai?”

  “Chỉ là một người anh thôi.”

“Người anh tốt đẹp nào mà em phải nhớ nhung đến thế? Phải viết tên nhiều lần như vậy, còn kẹp trong điện thoại lúc nào cũng mang theo bên mình? Hồ Mục Viễn, mỗi ngày em đang nhớ ai?”

“Em với anh ấy lâu lắm rồi không gặp. Thật sự chỉ là một người anh, quen hồi nhỏ. Có khi anh ấy cũng chẳng nhớ em nữa.”

Trong giọng điệu của cô lộ rõ sự tiếc nuối, khiến Chương Trì tức đến mức suýt nghiến răng. Gặp lại thì sao, không quên thì sao chứ? Anh kiềm chế cảm xúc, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Hồi nhỏ là bao nhiêu tuổi? Sao anh không biết?”

“Anh cần biết làm gì? Lúc đó chúng ta cũng có thân thiết đến mức chuyện gì cũng kể đâu.” Hồ Mục Viễn đưa tay, “Trả em.”

Chương Trì không những không muốn trả, mà còn muốn vo nát rồi ném thẳng vào thùng rác. Nghĩ lại, vừa rồi anh không nên dựng lon Coca dậy làm gì, cứ để tờ giấy này thấm nước, nát bét ra là xong.

“Đưa đây!”

Hồ Mục Viễn thấy Chương Trì không động đậy, bèn chủ động đưa tay lấy lại. Nhưng Chương Trì vung tay lên, tờ giấy bị xé làm đôi.

Cuối cùng anh cũng thấy thoải mái hơn một chút, còn Hồ Mục Viễn thì sững người. Mảnh “giấy ước nguyện” đã đồng hành cùng cô suốt hơn nửa năm, vậy mà cứ thế bị xé nát.

“Không sao cả.” Cô nhặt lấy phần giấy rách còn sót lại, mặt không biểu cảm đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. “Rách rồi thì thôi. Về nhà tôi viết lại tờ khác.”

Cô biết Chương Trì cố tình làm vậy. Mà cô cũng biết cách chọc tức anh.

“Hồ Mục Viễn.” Giọng Chương Trì lạnh hẳn đi. “Em đã bao giờ viết tên anh, dù chỉ một lần chưa?”

“Tại sao tôi phải viết?” Giọng cô cứng rắn. “Tôi chỉ muốn viết tên anh ấy, liên quan gì đến anh chứ?”