Một buổi tối thứ Sáu nữa lại đến. Khi ban nhạc Phương Kính biểu diễn, Nhiếp Tư Trăn – người thỉnh thoảng vẫn đến Hải Vân Thiên cổ vũ – nghe được một tin tức khá bất ngờ: Thi Úc đã được một công ty quản lý ký hợp đồng.
Hồ Mục Viễn sửng sốt: “Thật á? Vậy chẳng phải cậu ấy sắp debut rồi sao?”
“Chắc vậy.” Nhiếp Tư Trăn thở dài tiếc nuối, “Sớm biết thế tớ đã in mấy tấm ảnh chụp cậu ấy ra rồi xin chữ ký, biết đâu sau này còn bán được giá.”
“Trời ạ, vậy là lỡ mất cơ hội kiếm lời rồi.”
“Nhưng mà cậu nghĩ Thi Úc sẽ làm ca sĩ hay idol?”
“Hmmm, tớ thấy cậu ấy hợp làm idol hơn. Có điều làng giải trí nước mình chưa có môi trường phát triển cho idol đâu. Nhưng mà làm ca sĩ cũng chẳng dễ gì.” Vừa nói, Nhiếp Tư Trăn vừa mở laptop, tiếp tục chỉnh sửa video còn dang dở. “Thôi, nghĩ nhiều làm gì. Lo cho mình trước đã.”
Hồ Mục Viễn nghiêng đầu nhìn: “Cậu còn chưa làm xong à?”
Nhiếp Tư Trăn muốn xin thực tập ở một đài truyền hình nổi tiếng với các chương trình giải trí. Trong hồ sơ ứng tuyển, họ yêu cầu đính kèm một video 60 giây, vì vậy cô đã thức mấy đêm để làm.
“Còn xa lắm. Mục Viễn, Chủ Nhật này cậu rảnh không? Đi quay một chút với tớ nhé?”
“Được thôi.”
Đúng lúc đó, Nhậm Thiến Đình đang đắp mặt nạ dưỡng da bước tới, cúi nhìn xuống bàn của Hồ Mục Viễn.
Hồ Mục Viễn ngước lên: “Gì đấy?”
Nhậm Thiến Đình mấp máy môi: “Không hẹn hò à? Dạo này không thấy Chương Trì đâu hết.”
Hồ Mục Viễn đáp gọn lỏn: “Cãi nhau rồi.”
Hôm đó, cô tức giận bỏ đi khỏi Tây Lộ Biệt Uyển. Chương Trì nhanh chóng đuổi theo, nhưng suốt dọc đường về ký túc xá, anh vẫn giữ một khoảng cách, không xa không gần.
Lúc đến cổng ký túc, cơn giận của Hồ Mục Viễn cũng nguôi đi gần hết. Nhưng khi quay lại nhìn, cô chỉ thấy bóng lưng Chương Trì sải bước rời đi, dứt khoát chẳng buồn ngoảnh lại.
Nhậm Thiến Đình khoanh tay, hừ một tiếng: “Tớ biết ngay mà.”
Đầu hạ vừa chớm, trời ngày nào cũng xanh trong vắt.
Hồ Mục Viễn và Nhiếp Tư Trăn quay xong mấy cảnh dự tính bên hồ phun nước. Cả hai bị nắng gắt làm cho hoa mắt, bèn tìm một băng ghế dưới bóng cây để nghỉ ngơi.
Phía sau băng ghế là một dãy cây dành dành mọc um tùm. Đúng mùa hoa nở, từng chùm trắng muốt chen chúc trên cành, hương thơm dịu nhẹ lan khắp khuôn viên trường, khiến người ta như say trong không khí ngọt ngào ấy.
Nhiếp Tư Trăn cúi đầu xem lại những đoạn quay trong máy, còn Hồ Mục Viễn ngồi trên băng ghế gỗ dưới bóng cây, tay mân mê hai cánh hoa dành dành vừa nhặt được, vừa ngửi vừa vò nát trong lòng bàn tay.
Một quả bóng lăn đến chân cô.
Cô vừa quay đầu lại, liền chạm mắt với Chương Trì đang đứng cách đó mấy mét. Bên cạnh anh là một nam sinh cao ráo đeo kính, có vẻ như đang chơi bóng cùng anh.
Hồ Mục Viễn khẽ đá nhẹ, quả bóng lăn ngược về phía họ.
Chương Trì dừng bóng lại, rồi lại đá sang một bên, nhưng bản thân thì vẫn tiếp tục đi về phía cô.
“Hồ Mục Viễn.” Giọng anh bình thản, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. “Lần trước em để quên đồ ở nhà anh, định bao giờ đến lấy?”
Nhiếp Tư Trăn ngẩng lên, ánh mắt đầy vẻ hứng thú lướt qua hai người. Còn Chu Nguyên Lâm, người đi cùng Chương Trì, thì ngạc nhiên thấy rõ. Cậu ta nhướn mày, hết nhìn bạn mình lại quay sang cô gái xa lạ trước mặt.
“Tôi không nhớ là có bỏ quên gì cả.” Hồ Mục Viễn chậm rãi đáp. “Chương Trì, có khi anh nhận nhầm người rồi đấy.”
“Có phải của em hay không, đến xem thì biết.”
“Tôi không đi.” Cô chẳng tin nổi.
“Hồ Mục Viễn.” Chương Trì nhìn cô chằm chằm, giọng trầm xuống. “Đồ của em không cần cũng được, nhưng còn nợ anh, em không định trả sao?”
“Tôi nợ anh cái gì?”
Chương Trì nhìn lướt qua Nhiếp Tư Trăn.
Nhiếp Tư Trăn lập tức hiểu ý, thầm tặc lưỡi trong lòng. Cô ấy quyết định hôm nay làm việc thiện, kiếm cớ rời khỏi chiến trường này.
Chu Nguyên Lâm đi xa rồi mà vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn lại.
Cậu ta với Chương Trì là bạn cùng lớp suốt sáu, bảy năm trời, tận mắt chứng kiến quá nhiều “đào hoa” của anh. Mà Chương Trì, con người này thực sự đáng giận, lúc nhỏ, anh chẳng có ranh giới rõ ràng với con gái, đôi khi chỉ một câu nói đùa, một hành động vô ý cũng đủ khiến một cô gái đang chớm biết yêu rung động và hiểu lầm.
Về sau, Chương Trì nhận ra rắc rối này, bèn cố tình thu liễm lại, nhưng có điều… gương mặt anh vẫn quá thu hút, đến mức dù anh càng lạnh lùng, càng có nhiều nữ sinh mang theo ý đồ không thuần khiết tiếp cận anh hơn.
Chương Trì chẳng buồn quan tâm, tin đồn tình ái hết người này đến người khác, nhưng thật ra chưa từng nghiêm túc với ai. Chỉ có một người là Hạ Giai Ninh, thỉnh thoảng xuất hiện ở nhà Chương Trì hoặc đi chơi chung với họ. Đám bạn thân từng đùa rằng Hạ Giai Ninh chính là “tôm hùm định mệnh” của Chương Trì*, nhưng Chu Nguyên Lâm không nghĩ vậy. Theo cậu ta thấy, Chương Trì chẳng đối xử với Hạ Giai Ninh khác gì những người khác cả.
Tôm hùm định mệnh* – “Lobster” là cách gọi vui về người bạn đời gắn bó trọn đời, xuất phát từ việc tôm hùm được cho là loài sống theo cặp cả đời.
Nghĩ đến vẻ mặt gây sự vừa rồi của Chương Trì, Chu Nguyên Lâm thật muốn quay lại quay video. Nếu đám bạn thân mà thấy được cảnh này, ai nấy chắc chắn sẽ trố mắt ngạc nhiên cho xem.
“Em nợ anh nhiều lắm.” Chương Trì ngồi xuống bên cạnh Hồ Mục Viễn.
Cô nào không hiểu ý anh, liền cười lạnh: “Chương Trì, chiêu trò của anh đúng là không ít nhỉ.”
“Vậy mà em chẳng lần nào chủ động tìm anh.”
“Anh cũng đâu có tìm em.”
“Ồ…” Chương Trì nhếch môi, “Anh không tìm em, thế nên em cũng không tìm anh?”
Hồ Mục Viễn nhìn bàn tay anh một lát, rồi chủ động nắm lấy.
Chương Trì nhìn cô: “Em đang làm gì đấy, Hồ Mục Viễn?”
“Không có gì.” Cô khẽ cọ đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh, giọng ngọt như rót mật: “Anh thử ngửi xem có thơm không?”
Chương Trì không chỉ lòng bàn tay ngứa mà cả người đều như bị lông vũ lướt qua.
“Rốt cuộc ai mới là người giở trò đây?” Anh thì thầm, rồi siết chặt năm ngón tay đan vào tay cô, cúi xuống hôn thật sâu.
Hồ Mục Viễn và Chương Trì lại quấn lấy nhau, nhưng cả hai đều ngầm hiểu, không ai nhắc đến trận cãi vã tối đó nữa.
Chương Trì vẫn giữ phong cách tùy hứng, muốn gặp thì gặp. Còn Hồ Mục Viễn càng ngày càng nhận ra, cái câu “Không làm người yêu” mà cô từng nói khi trước đúng là quá ngây thơ, chẳng khác nào tự lừa mình lừa người.
Chưa đầy nửa tháng, gần như cả khoa Văn đều biết đến Chương Trì. Thậm chí danh tiếng của Hồ Mục Viễn còn vang xa sang tận khoa Luật. Bạn cùng phòng của Đậu Bân Nguyệt là Lữ Phán cảm thấy bị phản bội nặng nề, túm lấy Bân Nguyệt tra hỏi một trận như tra khảo phạm nhân.
Hồ Mục Viễn đau đầu không thôi. Giờ cô không chỉ được “quan tâm” nhiều hơn, mà còn bị thầy cô gọi trả lời câu hỏi nhiều đột biến. Nhiếp Tư Trăn vì muốn bảo toàn tính mạng đã nhanh chóng “bỏ thuyền”.
“Anh có thể bớt trẻ con đi được không?” Cô nhỏ giọng hỏi kẻ đầu sỏ gây chuyện.
“Không thể.” Chương Trì thản nhiên lật sách, mặt không đổi sắc đáp, “Có người bận rộn quá, đến cuối tuần anh rủ đi tự học cũng không chịu, vậy anh đành tranh thủ từng giây từng phút thôi.”
Hồ Mục Viễn bật cười, “Anh đừng có giả vờ đứng đắn, Chương Trì. Anh gọi là đi tự học à? Rõ ràng là rủ em đến Tây Lộ Biệt Uyển còn gì!”
“Có gì khác nhau à?”
“Anh nói xem?”
Hồ Mục Viễn từng đến đó ba lần, hai lần là để “tạo nghiệp” cùng Chương Trì. Bây giờ cô đã rút ra được một bài học xương máu, cô và anh tuyệt đối không thể ở chung một không gian kín, nếu không hậu quả khôn lường. Những lúc bình thường thì không sao, nhưng cuối tuần là thời gian quý giá, cứ tiếp tục hồ đồ lãng phí thế này, không biết đến bao giờ cô mới viết xong “Ngộ Ngã”.
Chương Trì nghe vậy, nhếch môi nhìn cô đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Hồ Miên Miên, em thử nghĩ kỹ lại xem, đây thực sự là lỗi của một mình anh sao?”
Mặt Hồ Mục Viễn lập tức nóng ran. Ừm… nếu xét cho cùng, thì cũng không hẳn.
Cô cắn răng suy tính, cuối cùng đành nhân nhượng: “Được rồi, đi cũng được, nhưng phải thỏa thuận trước ba điều.” Cô nghiêm túc nhìn anh: “Chương Trì, đã nói là học thì phải học nghiêm túc, anh không được vô cớ quấy rối em, em cũng sẽ không làm phiền anh.”
“Ừm.”