Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 41



Hơn chín giờ tối Chủ Nhật, Hồ Mục Viễn đeo ba lô trở về ký túc xá. Hai người bạn cùng phòng đã lên giường, chỉ còn Trần Dĩnh vẫn bật đèn bàn ôn bài.

Sau khi rửa mặt xong, Hồ Mục Viễn ngồi xuống mép giường. Nhiếp Tư Trăn, người duy nhất biết cô đi đâu, liền bò qua, khẽ trêu:
“Tưởng hôm nay cậu không về?”

Hồ Mục Viễn cũng hạ giọng đáp:
“Làm gì có chuyện đấy.”

Nhiếp Tư Trăn tò mò:
“Hôm nay có viết được gì không?”

“Có.”

Lạ thật, ngồi trong thư phòng của Chương Trì, cô lại làm việc hiệu quả đến bất ngờ.

   Trước đây, khi muốn viết gì đó, Hồ Mục Viễn hiếm khi đến thư viện đông người qua lại, cô thường tìm một phòng học trống để ngồi. Nhưng không phải lúc nào những phòng học ấy cũng yên tĩnh tuyệt đối, bị cắt ngang dòng suy nghĩ là chuyện thường xuyên xảy ra.

Nhưng ở nhà Chương Trì thì không. Không gian rộng rãi, yên tĩnh, cô có thể hoàn toàn đắm chìm vào thế giới đầy gươm đao và bóng tối, thời gian trôi qua lúc nào không hay.

Gần trưa, Hồ Mục Viễn gập máy tính lại, mở hé cửa bước ra ngoài.

Chương Trì ngồi ở một góc bàn ăn, bên cạnh là sách và iPad. Anh cúi đầu, tập trung cao độ, mười ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.

Hồ Mục Viễn tựa vào tường, lặng lẽ quan sát anh.

Cùng là sinh viên luật, đôi khi cô không khỏi so sánh giữa Bân Nguyệt và Chương Trì. Bân Nguyệt là người bận rộn nhất mà cô từng gặp – tham gia cuộc thi viết, chuẩn bị phiên tòa giả định, tư vấn pháp luật cộng đồng, chăm chỉ bổ sung từ vựng và luyện nói mỗi ngày. Mỗi lần gặp, họ đều phải sắp xếp theo thời gian biểu kín mít của Bân Nguyệt.

Chương Trì thì khác, lúc nào cũng mang vẻ nhàn nhã, như thể chẳng khác gì cô và Nhiếp Tư Trăn – những kẻ học hành vừa đủ để qua môn.

Hồ Mục Viễn cũng từng nghĩ vậy, cho đến khi cô thấy anh có thể hoàn toàn tập trung đọc sách, ngay cả khi chỉ là dự thính một tiết học chuyên ngành của khoa Văn.

“Ngắm đủ chưa?” Chương Trì lên tiếng.

Hồ Mục Viễn chớp mắt, bỗng hỏi:
“Chương Trì, sao anh lại chọn học luật?”

“Qua đây, rồi nói cho em biết.”

Hồ Mục Viễn ngoan ngoãn bước tới, nhưng tất nhiên chẳng nhận được câu trả lời nào. Chương Trì tháo kính của cô ra, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống sofa.

“Này, đã nói là không làm phiền nhau mà?” Cô khẽ kháng nghị.

Chương Trì cúi xuống, hôn lên khóe môi cô:
“Kết hợp giải lao một chút cũng không được à?”

Trước bữa ăn cần thư giãn một chút, sau bữa ăn thì “no đủ sinh ham muốn”. May mà một ngày dài như vậy, lãng phí đôi chút thời gian để “thảo luận chuyên sâu” những góc khuất tri thức cũng chẳng có gì đáng trách.

Từ tháng Sáu, các môn học dần đi đến hồi kết. Sau nửa học kỳ lêu lổng, Hồ Mục Viễn cũng bắt đầu chấn chỉnh bản thân, chăm chú nghe giảng. Để tránh đến kỳ thi mới cuống cuồng ôn tập, cô tranh thủ đọc lướt qua lịch sử văn học, mỗi tối còn cố gắng học thuộc vài đoạn cổ văn.

Không chỉ bài kiểm tra lý thuyết, ngay cả môn thể chất cũng có không ít người nước đến chân mới nhảy. Trong hành lang ký túc xá, thường xuyên có những thiếu nữ tuổi xuân phơi phới ngồi xổm tập các động tác như “Dã mã phân tông”, “Bạch hạc lương sí”. Hồ Mục Viễn tất nhiên cũng có mặt trong hàng ngũ đó.

Học thái cực quyền không có cơ hội “đục nước béo cò”, cô tự thấy thái độ của mình khá nghiêm túc, nhưng đáng tiếc lại chẳng có lấy một chút năng khiếu. Đến mức đã theo lớp học thêm của Trần Dĩnh – cô bạn xuất sắc nhất lớp – vậy mà động tác của cô vẫn chỉ là bắt chước vụng về, chẳng ra hình thù gì cả.

“Thật muốn lắp cho cậu một cái gương to ngay đây.” Nhiếp Tư Trăn vừa cười vừa xem Hồ Mục Viễn tập.

“Không cần.” Hồ Mục Viễn lườm cô một cái, thu động tác, đứng thẳng dậy. “Thôi bỏ đi, có những thứ không thể miễn cưỡng được.”

Trần Dĩnh an ủi: “Đã tốt hơn nhiều rồi, luyện thêm chút nữa chắc chắn sẽ khá hơn.”

Nhiếp Tư Trăn cảm động: “Trần Dĩnh, cậu đúng là người tốt mà.”

Trần Dĩnh cười: “Phải có động viên khích lệ chứ.”

Hồ Mục Viễn phụ họa: “Đúng đó. Nhiếp Tư Trăn, cậu chỉ biết hả hê trên nỗi đau người khác, thêm dầu vào lửa, chẳng có chút tinh thần giáo dục nào cả.

 Nhiếp Tư Trăn vờ kêu lên: “Cứu mạng! Cái mũ to quá, đè chết tớ rồi!”

Hồ Mục Viễn bĩu môi: “Đâu? Tớ có thấy gì đâu.”

Nhiếp Tư Trăn: “Cậu đội trên đầu thì đương nhiên không thấy rồi.”

Hồ Mục Viễn: “Xì.”

Nhiếp Tư Trăn: “Xì.”

Nhậm Thiến Đình lắc đầu ngao ngán: “Đúng là trẻ con.”

Hồ Mục Viễn và Nhiếp Tư Trăn đồng thanh: “Xì!”

Căn phòng rơi vào im lặng một lúc. Nhiếp Tư Trăn ngồi trên ghế xoay, trượt đến bên cạnh Hồ Mục Viễn, tiện tay nhặt quyển sách toán lớp bốn trên bàn cô lên xem.

“Cái gì đây?” Hồ Mục Viễn nhìn cô.

“Học sinh tiểu học bây giờ phiền phức vậy sao? Cậu làm cái này mấy ngày rồi đấy.”

“Sắp xong rồi.”

Suốt gần một năm qua, Hồ Mục Viễn dạy kèm cho Lương Khê, mà giờ kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến. Để giúp học trò của mình ôn tập, cô đã tổng hợp lại giáo trình ba môn chính, phân loại từng dạng bài, cẩn thận biên soạn ba bộ tài liệu ôn tập chi tiết.

“Hồ Mục Viễn, sau này cậu có định làm giáo viên không?” Nhiếp Tư Trăn hỏi.

“Không.” Hồ Mục Viễn trả lời không chút do dự.

Nhiếp Tư Trăn ngạc nhiên trước sự chắc chắn của cô: “Tự tin vậy luôn?”

“Ù uôi, đỉnh quá ta?” Trần Dĩnh cũng tò mò. “Làm giáo viên cũng tốt mà.”

“Ừ thì cũng tốt.” Hồ Mục Viễn không muốn giải thích nhiều, chỉ đơn giản đáp, “Nhưng tớ không thích lắm.”

Môn chuyên ngành đầu tiên, Ngữ pháp tiếng Hán hiện đại, vừa thi xong, Hồ Mục Viễn thấy khá ổn. Đang đứng đợi Nhiếp Tư Trăn ở hành lang gần nhà vệ sinh, cô tình cờ nghe hai nữ sinh có vẻ bất mãn đang bàn luận.

Một người than vãn: “Có nhầm không vậy? Môn này ôn tập rộng thế, nội dung bao la, tốn bao nhiêu thời gian của tớ, thế mà đề thi lại dễ ợt!”

Người kia phụ họa: “Tớ hiểu, tớ hiểu. Giống như cậu dốc công rèn luyện kỹ thuật Bào Đinh giải ngưu (mổ bò thần sầu), khí thế hừng hực xông trận, để rồi người ta chỉ hỏi cậu con bò có mấy cái tai!”

   “Chứ gì nữa! Thật quá đáng, lỗ nặng rồi!”

Hồ Mục Viễn nhịn cười, đến khi đi cùng Nhiếp Tư Trăn trên con đường rợp bóng cây mới thuật lại cho cô nghe.

Nhiếp Tư Trăn cười ha hả: “Không đùa đâu, tớ cầm đề thi cũng giật mình luôn. Không ngờ thầy cô lại nhân từ thế, quan tâm tớ đến vậy!”

Hồ Mục Viễn chớp mắt: “Ồ, hóa ra là nhờ phúc của cậu.”

“Dĩ nhiên. Cậu không biết tớ báo mộng cho thầy cô à?”

Hồ Mục Viễn bật cười, giơ tay chọc chọc vào má cô bạn.

Nhiếp Tư Trăn: “Gì vậy?”

“Mặt dày thật đấy.”

Nhiếp Tư Trăn cười phá lên, giơ tay muốn chọc lại: “Cậu thì da mặt mỏng, để tớ thử xem mỏng cỡ nào.”

Hồ Mục Viễn vừa tránh vừa chạy, nhưng chưa được mấy bước đã bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Từ con đường nhỏ rợp bóng cây, hai người đi ra – là Chương Trì và một người bạn của anh.

“Vui thế à? Xem ra thi tốt rồi nhỉ, Hồ Mục Viễn.” Chương Trì nhìn cô, khóe môi cong lên.

“Cũng tạm.”

Nhiếp Tư Trăn liếc mắt sang, cười cười: “Hay là tớ đi trước nhỉ?”

“Đừng mà.” Hồ Mục Viễn lập tức quay sang vẫy tay với Chương Trì, “Bye bye!”

“Không được.” Chương Trì vẫn nắm chặt tay cô, “Đi ăn cùng đi.”

“Không được. Chẳng phải nói thi xong rồi mới gặp sao?” Hồ Mục Viễn nghiêm túc.

“Tình cờ gặp cũng tính à?” Chương Trì nhướng mày.

“Cũng vậy thôi. Thời điểm quan trọng thế này, thời gian quý như vàng, bọn em còn phải mua đồ mang về ký túc xá ăn nữa. Chương Trì, đừng cản trở con đường tiến bộ của em.”

“Được rồi.” Chương Trì bật cười vì tức, nhưng vẫn không quên véo nhẹ lòng bàn tay cô mang chút ý cảnh cáo trước khi thả ra. “Cứ chờ đấy, Hồ Miên Miên.”

Kỳ thi của khoa Văn kết thúc muộn hơn khoa Luật một ngày.

Hồ Mục Viễn với đôi mắt thâm quầng, vừa ngồi xuống sofa được mấy phút đã thấy mí mắt trên dưới dính vào nhau.

Tối qua cô ôn Khái luận Văn học đến tận một giờ sáng, năm giờ lại bật dậy học tiếp, giờ này đầu óc ù ù, sức cùng lực kiệt, chỉ còn gắng gượng mà thôi.