Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 42



Mặt trời lặn dần về phía tây, màn đêm nhẹ nhàng buông xuống. Hồ Mục Viễn cuối cùng cũng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Chương Trì đứng bên cửa sổ, cầm điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai.

Nghe thấy tiếng động khi Hồ Mục Viễn bước ra từ phòng ngủ, anh xoay người, đưa tay về phía cô.

Hồ Mục Viễn chậm rãi đi đến, vòng tay ôm lấy eo anh. Lồng ngực Chương Trì rộng rãi, rắn rỏi, ôm vào có cảm giác rất an toàn. Một lần thử rồi là thích luôn. Nếu được chọn một cử chỉ thân mật yêu thích nhất, cô chắc chắn sẽ chọn ôm. Tiếc là có người lại không nghĩ vậy.

Hồ Mục Viễn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Chương Trì. Khuôn mặt anh nghiêm túc, giọng nói trầm ổn, nhưng bàn tay lại không được đứng đắn cho lắm.

“Anh đúng là đồ lưu manh.” Hồ Mục Viễn lườm anh.

Đầu dây bên kia im bặt vài giây, rồi vang lên một giọng nam tức tối: “Đệt.” Sau đó, cuộc gọi bị cúp ngang.

Chương Trì thản nhiên quăng điện thoại sang một bên, bế ngang cô lên.

Mùa hè quần áo mỏng manh, Hồ Mục Viễn vừa trở lại giường đã nhanh chóng bị lột sạch, chỉ còn độc một chiếc quần lót. Trong phòng, điều hòa mát lạnh, cô vừa kéo chăn thì phía sau một cơ thể nóng rực đã áp sát vào người.

Cô nghiêng người, chủ động hôn anh. Chương Trì cuốn lấy cô, đôi môi và đầu lưỡi quấn quýt không rời, lồng ngực rắn chắc áp sát vào bụng và ngực cô, từng ngón tay thon dài và mạnh mẽ mon men từ rìa đi vào.

Hồ Mục Viễn bị kích thích đến mức theo bản năng rụt lại, nhưng vô tình lại khiến chân mình kẹp chặt lấy anh. Dù vẫn còn một lớp vải mềm mại ngăn cách, sức nóng và sự cương cứng của anh vẫn không thể bị phớt lờ. Toàn thân cô bị giam chặt, không còn chỗ trốn, cũng chẳng cách nào né tránh.

Trải qua biết bao đêm say lòng trong những xúc cảm non nớt, Chương Trì đã quá hiểu cách đưa cô đến tận cùng khoái cảm.

“Thả lòng nào, Hồ Miên Miên.” Chương Trì trêu chọc, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng truyền vào tai Hồ Mục Viễn. Nhịp thở của cả hai đã rối loạn, hòa quyện vào nhau không còn phân biệt.

Hồ Mục Viễn hoàn toàn không thể kiểm soát được. Cô liên tục cầu xin “Không được.”

Toàn thân cô đẫm mồ hôi, ướt át và dính dấp, giọng nói run rẩy hòa cùng đôi chân đang phát run. “Anh nhanh lên đi, Chương Trì.”

“Em tự nghĩ cách đi.”

Hồ Mục Viên đột nhiên kẹp chặt hai chân, Chương Trì rên khẽ một tiếng, lún vào sâu hơn. Anh cố ý tăng lực từng chút một, ép cô đạt đến đỉnh lần nữa trong sự ma sát.

“Mệt chết mất.” Hồ Mục Viễn nằm trên giường than thở.

Chương Trì đứng cạnh giường, đưa cho cô một cốc nước.

“Muốn ra ngoài chơi vài ngày không?” Anh hỏi.

“Đi đâu?”

“Em muốn đi đâu cũng được.”

“Em chẳng muốn đi đâu cả.” Hồ Mục Viễn đáp, “Với lại, mai em phải về Thiệu Thành rồi.”

Nụ cười trên môi Chương Trì nhạt dần. “Nhanh vậy à?”

“Bân Nguyệt muốn về sớm, cô ấy đã đợi em cả một ngày rồi.”

“Nhất định phải đi cùng cô ấy sao?”

Hồ Mục Viễn phì cười: “Dĩ nhiên rồi. Chẳng lẽ anh muốn đưa em về?”

“Được thôi.”

“Không đời nào.” Hồ Mục Viễn bật thốt, chỉ là nói đùa thôi, làm sao cô có thể vì tình quên bạn được chứ.

Chương Trì nhìn cô, im lặng một lúc không nói gì. Anh đã cố ý dời lịch đi công tác cùng cậu của mình – Kha Vũ Minh – chỉ để có thể ở bên Hồ Mục Viễn lâu hơn một chút. Kết quả, có người lại chẳng muốn ở lại thêm dù chỉ một ngày.

“Giận rồi à?” Hồ Mục Viễn sao có thể không nhận ra chứ. Cô kéo tay anh, dịu giọng: “Đừng mà, Chương Trì. Chúng ta tháng Chín lại gặp thôi mà.”

Chương Trì trở tay nắm chặt lấy cô, kéo cô đứng dậy.

“Hôm nay đừng hòng ngủ.”

Hôm sau, Hồ Mục Viễn với đôi mắt thâm quầng chẳng khác hôm trước là bao, ngủ gà ngủ gật suốt cả chặng đường về.

Thấy cô tỉnh rồi mà vẫn ngáp liên tục, Đậu Bân Nguyệt không khỏi thắc mắc: “Sao trông cậu buồn ngủ thế? Tối qua không ngủ à?”

“Có ngủ chứ.” Hồ Mục Viễn dựa vào vai Bân Nguyệt, giọng uể oải. “Nhưng mà chưa đủ thôi.”

Đương nhiên là không đủ.

Lần đầu tiên cô ngủ lại trên giường của Chương Trì, cũng là lần đầu tiên cô nhận ra một người có thể tràn đầy năng lượng đến mức nào.

Trước đây, dù họ có thân mật đến đâu, Chương Trì vẫn luôn biết dừng lại đúng lúc. Hồ Mục Viễn chưa bao giờ dám lơ là cảnh giác, bởi anh có thể động vào bất cứ chỗ nào trên người cô, chỉ duy nhất nơi đó là không thể. Nhưng tối qua thì khác, hai cơ thể trần trụi kề cận, dán sát vào nhau.

Có lẽ vì sắp xa nhau hai tháng.

Có lẽ vì cô bị anh trêu chọc đến mức chân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực.

Cũng có lẽ vì Chương Trì quá đỗi dịu dàng, khiến cô nhất thời hồ đồ.

Cô hỏi anh có muốn dùng thứ kẹp giữa mấy trang tạp chí không.

Thứ đó từ khi nào anh mua, cô không rõ. Nhưng cô đã sớm trông thấy rồi.

Chương Trì im lặng hồi lâu, cắn răng nói không cần.

Cô hỏi anh tại sao.

Anh khẽ khàng đáp: “Không muốn để kỳ nghỉ hè trở nên khó chịu.”

“Ồ——” Bân Nguyệt như bừng tỉnh, nhưng câu nói còn chưa kịp thốt ra đã ngừng lại, chỉ mỉm cười khẽ.

“Sao thế?” Hồ Mục Viễn nghiêng đầu nhìn cô.

“Không có gì, chỉ hơi bất ngờ một chút. À đúng rồi, Mục Viễn, cậu có biết Chương Trì đã vào đội tuyển sơ loại của ‘Cúp Trọng tài Thương mại’ không?”

Hồ Mục Viễn lắc đầu: “Thế còn cậu?”

“Tớ không qua được vòng phỏng vấn.” Đậu Bân Nguyệt cười nhẹ, vẻ mặt cũng không mấy thất vọng. “Thật ra cũng nằm trong dự đoán thôi. Thời gian chuẩn bị quá ít, khả năng ngôn ngữ và phản ứng của tớ không bằng người khác. Đi được đến vòng phỏng vấn mình đã thấy vui lắm rồi. À còn nữa, cậu còn nhớ chị học khóa trên, chị Đào, với anh Chu Bân – hai người đi leo núi Tây Lộ cùng chúng ta không? Họ cũng vào rồi đó.”

“Thế còn anh Lý Vũ Châu thì sao?”

“Anh ấy…” Bân Nguyệt hơi ngập ngừng, rồi mới nói tiếp, “Anh ấy từng tham gia ‘Cúp Trọng tài Thương mại’ năm ngoái rồi.”

“À, đúng ha. Trước đó cậu còn kể ảnh có giúp cậu ôn tập nữa mà.”

“Anh ấy giúp tớ nhiều lắm.” Đậu Bân Nguyệt hơi quay mặt đi, như muốn né tránh ánh mắt bạn mình. Chỉ tiếc là cô đã tự làm rối tung mọi chuyện, có lẽ từ nay về sau anh ấy sẽ không giúp cô nữa.

Hồ Mục Viễn trêu chọc: “Ê, Bân Nguyệt, cậu có thấy đàn anh đặc biệt đối xử tốt với cậu không nhỉ?”

“Không đâu, đàn anh đối với ai cũng tốt mà.” Bân Nguyệt nhanh chóng chuyển đề tài. “Tháng Tám, Chương Trì và mọi người sẽ quay lại trường để tập huấn, cậu có định đến Đường Thành sớm không?”

“Không đâu, hè này tớ có nhiều việc lắm.”

“Vậy chẳng phải hai người sẽ không gặp nhau suốt hai tháng sao?”

“Thì có sao đâu, không gặp càng tốt.” Hồ Mục Viễn buột miệng nói, nhưng trong lòng thì rõ ràng không nghĩ như thế.

Đầu tháng Chín, Hồ Mục Viễn kéo vali bước ra khỏi cửa sân bay. Cô chưa đi được mấy bước, hành lý trong tay đã bị ai đó giành lấy, ngay cả tay cô cũng bị nắm chặt.

“Đi thôi.”

Chương Trì ôm lấy cô, sải bước thật nhanh.

“Anh làm sao biết hôm nay em về?”

Chương Trì lái xe rời khỏi bãi đỗ, nhập vào tuyến đường chính. Hồ Mục Viễn ngồi ở ghế phụ tò mò quay sang hỏi.

__

Thực ra, suốt kỳ nghỉ hè, hai người cũng không liên lạc nhiều. Cô vốn chẳng thích nhắn tin, anh cũng chẳng hay nhắn cho cô, chỉ có mỗi thói quen là canh lúc cô đang lướt điện thoại để bất thình lình gọi video đến. Có lẽ anh đã nắm rõ giờ giấc sinh hoạt của cô rồi.

“Chương Trì, anh có chuyện gì không thể nhắn tin nói sao?”

“Không thể.”

“Tại sao không thể?”

“Anh nhắn, em có trả lời đâu.”

“Nhưng lần nào anh cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, em biết trả lời sao?”

“Sao lại không có?”

“Vậy có chuyện gì?”

“Hôn anh đi.” Chương Trì ghé sát màn hình, nói đầy thản nhiên.

Hồ Mục Viễn: “…Thần kinh.”

“Hồ Miên Miên, em ngại gì chứ? Em hôn anh còn ít sao?”

“Không nhiều bằng anh.”

“Cũng đúng.”

Chương Trì nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng rực đến mức khiến Hồ Mục Viễn mất tự nhiên, chẳng dám đối diện.

Anh khẽ thở dài, giọng chậm rãi: “Dù gì cũng đều khó chịu như nhau, sớm biết thế thì…”

“Em cúp đây, bye bye.”

Hồ Mục Viễn lập tức nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

Những đêm bị Chương Trì trêu chọc chẳng dễ chịu chút nào, tốt nhất nên dừng lại kịp thời, cắt đứt từ sớm.



“Muốn biết thì tự biết thôi.”

Chương Trì đột ngột rẽ khỏi tuyến đường chính, lái vào một con đường nhựa vắng vẻ. Chạy thêm vài trăm mét, anh bật xi-nhan phải, rồi đỗ xe sát lề.

Hồ Mục Viễn đảo mắt nhìn quanh, thấy cảnh vật xa lạ, chỉ nghĩ rằng anh có việc giữa đường.

“Anh định xuống xe à?” Cô hỏi.

Chương Trì không đáp, chỉ tháo dây an toàn, nghiêng người áp sát về phía cô.

Lúc này, Hồ Mục Viễn mới hiểu ra. Cô nắm lấy bàn tay đang đặt trên má mình, ngăn lại.

“Này, đây đang là giữa đường đó.”

“Hôn một lát rồi đi tiếp.” Chương Trì chẳng buồn để tâm.