Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 43



Cuối tháng mười một, ngày thứ hai sau khi Chương Trì đến Bắc Thành, vừa hay lại là chủ nhật. Hồ Mục Viễn cùng Nhiếp Tư Trăn đến trung tâm Đông Thái.

Nhiếp Tư Trăn hỏi cô: “Lần này Chương Trì thi đấu xong về, chắc sẽ không bận rộn nữa nhỉ?”

“Ừ.” Hồ Mục Viễn đáp.

Hôm qua, trước khi đi, Chương Trì cũng đã nói vậy với cô.

“Đúng là tội nghiệp.” Nhiếp Tư Trăn tặc lưỡi, “Rõ ràng là một cặp cùng trường, thế mà cứ như Ngưu Lang Chức Nữ vậy.”

“Làm gì đến mức đó.”

Thời gian họ ở bên nhau kỳ này đúng là không nhiều. Tháng chín còn ổn, nhưng đến đầu tháng mười, sau khi đề thi của “Cúp Thương Trọng” được công bố, Chương Trì cùng đội ngũ bắt đầu tập trung chuẩn bị tài liệu văn bản và huấn luyện biện hộ. Bất kể là nhóm thủ tục hay nhóm nội dung, dù là nghiên cứu viên hay biện luận viên, ai nấy đều phải soạn thảo văn bản tranh tụng, sau đó tổng hợp lại. Để đảm bảo câu chữ và định dạng văn bản đồng nhất, huấn luyện viên yêu cầu cả đội ngồi trước một máy tính, sửa từng chữ một. Bước sang tháng mười một, ngoài chuẩn bị tài liệu, mỗi ngày họ còn phải luyện tập tranh biện theo thời gian thực tế của cuộc thi, thỉnh thoảng còn thi đấu mô phỏng với các trường bạn. Là một biện luận viên của nhóm nội dung, Chương Trì vừa phải cân bằng việc học, vừa chuẩn bị cho cuộc thi, thời gian rảnh chẳng còn bao nhiêu, muốn gặp cô cũng đành tranh thủ từng chút một.

“Tớ không phóng đại đâu, Chương Trì mới là người khoa trương ấy. Này, Mục Viễn, cậu ấy suốt ngày quấn cái dây buộc tóc của cậu trên tay, phô trương như vậy, thực sự có chặn được hoa đào không?”

“Làm sao tớ biết được.” Hồ Mục Viễn đẩy Nhiếp Tư Trăn vào Sephora, “Không phải cậu muốn mua mỹ phẩm sao? Đi đi.”



Mùa hè vừa rồi, Nhiếp Tư Trăn thực tập hai tháng ở đài truyền hình, kỹ thuật trang điểm tiến bộ vượt bậc. Cô ấy chọn vài thỏi son hợp với mùa thu đông, tô thử hai màu khác nhau lên môi trên và môi dưới, rồi kéo Hồ Mục Viễn ra thử luôn.

“Xong chưa vậy?” Hồ Mục Viễn hỏi.

Nhiếp Tư Trăn nâng cằm cô lên ngắm nghía một hồi, rồi xoay cô về phía gương: “Có đẹp không?”

Hồ Mục Viễn nhìn vào gương, lại mím môi một cái, sắc son mận nhung trên môi cô trở nên đậm hơn.

“Cũng được.”

“Rõ ràng là rất đẹp!” Nhiếp Tư Trăn nhìn chằm chằm vào gương, “Mục Viễn, da cậu trắng thế này, lại chẳng có chút khuyết điểm nào, chỉ cần tô chút son thôi là sáng bừng rồi, chẳng cần trang điểm gì thêm nữa.”

“Cậu thoa cũng đẹp mà.”

“Tớ mua tặng cậu nhé?”

“Tự dưng vô duyên vô cớ lại tặng tớ?”

“Sao mà vô duyên vô cớ được chứ? Cứ coi như cảm ơn cậu đã vất vả suốt một năm qua, ngày ngày mang cơm cho tớ đi, nếu không nhờ cậu, chắc tớ không biết đã phải nhịn đói bao nhiêu bữa rồi.” Nhiếp Tư Trăn chớp mắt, vẻ mặt đầy cảm kích.

“Đồ thần kinh. Tớ không cần. Chẳng lẽ tớ không tự mua được à? Mau nhìn vào gương đi, Tiểu Thiến, diễn xuất của cậu tệ quá đấy.” Hồ Mục Viễn bĩu môi chê bai.

“Không thể nào.” Nhiếp Tư Trăn thực sự soi gương kiểm tra biểu cảm, “Kỳ lạ nhỉ, rõ ràng tớ rất thật lòng mà?”

“Vậy thì phải tự hỏi chính mình rồi.” Hồ Mục Viễn ghi lại mã màu, gọi nhân viên lấy cho cô một thỏi son mới.

“Cậu thực sự muốn mua à? Mục Viễn, chẳng phải cậu trước giờ không dùng mấy thứ này sao? Cậu bị tớ ép buộc rồi à?”

“Ừ đấy, bị cậu ép đây.”

“Xí. Ồ, tớ hiểu rồi, có người muốn ‘vì người mình thích mà làm đẹp’ đây mà, Chương Trì hời ghê đó nha.”

“Mau chọn đi.”

“Tớ đang chọn đây mà.” Nhiếp Tư Trăn cười khanh khách, “Cậu nói xem, tớ nên mua màu nào?”

“Cái bên dưới này đi.”

“Tớ cũng thấy vậy.”



Thanh toán xong, hai người mỗi người cầm một ly trà trái cây, theo thang cuốn đi lên tầng trên, lang thang quanh mấy cửa hàng.

Nhiếp Tư Trăn hỏi: “Cậu viết ‘Ngộ Ngã’ đến đâu rồi?”

Hồ Mục Viễn nghĩ một lát: “Mới đến đoạn sư tỷ bị bắt, Trương Tinh Sở đi cứu. Chắc khoảng một phần ba rồi.”

“Nhiều người đọc không?”

“Hình như không mấy ai.”

“Hả? Sao thế?”

“Bình thường mà.” Hồ Mục Viễn bình thản, “Tớ chỉ là một người mới vô danh tiểu tốt, lấy đâu ra độc giả?”

“Cũng đúng, mới bắt đầu là thế. Mục Viễn, hay để tớ giúp cậu quảng bá một chút?”

“Không cần đâu. Nếu thật sự không ai đọc, chứng tỏ nó không đủ hay. Vậy thì cứ lặng lẽ viết cho xong cũng tốt mà.”

Dạo một lúc đến khi trà trái cây đã cạn, hai người lần lượt đi vệ sinh.

Hồ Mục Viễn vừa hong khô tay, vừa bước ra khỏi hành lang rộng dẫn đến nhà vệ sinh, thì bất ngờ bị một bé gái lao tới đâm sầm vào, khiến cô loạng choạng lùi về sau.

Cú va chạm mạnh đến nỗi hộp khoai tây chiên và gà viên trong tay cô bé văng lên không trung, mà bản thân bé cũng suýt ngã ngửa ra sau. Hồ Mục Viễn vội vàng giữ lấy tay cô bé, giúp bé đứng vững lại.

“Không sao chứ?” Cô ngồi xổm xuống hỏi.

Bé gái trông chỉ chừng bốn, năm tuổi, vừa vỗ ngực tự trấn an, vừa nhe răng cười: “Không sao, không sao, hú hồn hú vía!”



“Đàm Khả Ý!” Một giọng nam hơi nghiêm khắc vang lên từ xa.

“Ui da!” Đàm Khả Ý rụt cổ, nhanh như cá bơi, chui tọt ra sau lưng Hồ Mục Viễn.

Hồ Mục Viễn đứng thẳng dậy, nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, xách theo chiếc ba lô hồng, đang sải bước đến gần.

Người nọ càng tới gần, cô càng sững sờ.

Dòng thời gian trong tâm trí cô như bị đảo ngược, tua nhanh về quá khứ, vượt qua vô số khung cảnh rực rỡ, đưa cô trở về những ngày thơ bé, trở về sân bóng rổ bên cạnh khu phố nhỏ.

Người anh trai mỗi năm cô đều gặp một lần khi còn nhỏ, Đàm Nhất Chu, người mà cô đã xa cách suốt tám, chín năm trời – bỗng xuất hiện trước mặt cô.

Hồ Mục Viễn dụi dụi mắt thật mạnh, rồi lại mở to ra ngay lập tức.



“Xin lỗi nhé, con bé nghịch quá.” Đàm Nhất Chu cười có chút áy náy với cô, sau đó nghiêm mặt quay sang con gái: “Đàm Khả Ý, con tự bước ra đây, hay để bố lôi ra?”

Đàm Khả Ý im thin thít.

Đàm Nhất Chu: “Bố đếm đến ba.”

Đàm Khả Ý thò nửa cái đầu ra, mặc cả: “Nhưng bố không được đánh con.”

“Nói bậy, bố đánh con bao giờ?”

“Hừ!” Đàm Khả Ý chống nạnh, bức xúc cãi lại: “Sao lại không có? Rõ ràng là có!”

Đàm Nhất Chu đưa tay ra, nắm lấy mũ áo khoác bông của con gái, kéo bé ra trước mặt, nghiêm nghị hỏi: “Bố đã dặn con thế nào? Ra khỏi sân băng thì không được trượt chân nghịch ngợm, có nhớ không?”

Thấy bố mình thực sự nghiêm túc, Đàm Khả Ý lập tức ngoan ngoãn lại, nhỏ giọng đáp: “Con nhớ ạ.”

“Thế con có thấy mình sai không?”

“Sai rồi ạ.”

“Đã xin lỗi chị chưa?”

Đàm Khả Ý lắc đầu, “Con quên mất.”

“Phải xin lỗi chị đàng hoàng, có thành ý một chút, nếu không Chủ Nhật tới bố chưa chắc có thời gian đưa con đi trượt băng đâu.”

Đàm Khả Ý lập tức quay người lại, cúi gập người một cách nghiêm túc.

“Chị ơi, xin lỗi chị, em không nên nghịch dại trượt chân trên đường đi, em biết lỗi rồi. Chị có thể tha lỗi cho em không ạ?”

Hồ Mục Viễn mỉm cười: “Được chứ.”

“Yay!” Đàm Khả Ý vui sướng vỗ tay “Bố ơi, vậy được chưa? Chủ Nhật sau mình lại đi trượt băng nữa nhé?”

“Nhặt hết đồ dưới đất lên đã.”



“Đàm Nhất Chu.” Hồ Mục Viễn nhìn anh, trực tiếp gọi thẳng tên.

Từ lúc Đàm Nhất Chu đứng trước mặt cô, cô đã quan sát anh rất lâu. Anh ấy hẳn cũng cảm nhận được, nhưng dường như không để tâm lắm.

Hồ Mục Viễn không biết là anh không nhận ra cô, hay đã hoàn toàn quên cô rồi. Nhưng dù thế nào cũng không quan trọng nữa.

Đàm Nhất Chu hơi nhướn mày, ngạc nhiên: “Cô biết tôi?”

Đàm Khả Ý, đang cúi xuống nhặt khoai tây chiên, cũng ngước lên: “Chị ơi, chị quen bố em sao?”

“Ừ.” Hồ Mục Viễn bật cười nhẹ, “Lâu quá không gặp rồi, anh Nhất Chu. Em là Hồ Mục Viễn, anh không nhớ sao? Trước đây, khi anh chơi bóng rổ ở khu phố nhỏ, em hay đứng bên nhặt chai nước của anh đấy.”

Lời của editor:

Ôi anh Nhất Chu TT