Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 44



Từng cơn gió nhẹ lướt qua, Đàm Nhất Chu nhìn cô mấy giây, rồi bật cười: “Không thể nào?”

“Ngạc nhiên vậy sao.” Hồ Mục Viễn khẽ thở dài, làm bộ thất vọng: “Anh quả nhiên quên rồi.”

“Suýt thì quên đấy.” Đàm Nhất Chu đút một tay vào túi, lùi lại một bước, ánh mắt kinh ngạc ngắm nhìn cô từ đầu đến chân. “Nhóc Mục Viễn này, quả nhiên con gái lớn lên khác hẳn! Nếu em không gọi anh, chắc anh cũng chẳng nhận ra.” Trong trí nhớ của anh, cô lúc nào cũng như một thằng nhóc con, vậy mà chỉ chớp mắt đã trở thành một cô gái dịu dàng, trầm lặng.

Hồ Mục Viễn cười: “Người ta rồi cũng phải lớn lên mà.”

“Phải rồi, lâu lắm rồi nhỉ. Mà này, Hồ Mục Viễn, em lại về Đường Thành rồi à?”

“Em học đại học ở đây.”

“Giỏi đó! Nào, gọi anh một tiếng ‘đàn anh’ đi xem nào.”

Hồ Mục Viễn cười, nhớ lại lần đầu tiên gặp Đàm Nhất Chu, anh cũng trêu cô gọi một tiếng “anh” như vậy. Cô nghiêng đầu: “Đàn anh, anh tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi?”

“Dù có hai mươi năm đi nữa, em vẫn là đàn em của anh thôi.”

Một giọng trẻ con vang lên, kéo hai người về thực tại.

“Bố ơi, con nhặt sạch rồi!”

Đàm Nhất Chu nhận lấy chiếc hộp giấy đã đầy lại từ tay Đàm Khả Ý, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau tay cho con bé.

Hồ Mục Viễn cầm điện thoại, định tìm cơ hội lên tiếng thì nghe anh nói:

“Mục Viễn, tối nay anh phải trực ở bệnh viện, chắc anh đi trước đây. Khi nào có thời gian, anh mời em ăn cơm nhé.”

“Bao giờ vậy?” Hồ Mục Viễn buột miệng, rồi mới nhận ra câu hỏi có phần đường đột. Cô chớp mắt, hơi ngập ngừng: “Ý em là… em có thể xin WeChat của anh không, anh Nhất Chu?”

“Được chứ.”

Cô nhìn theo bóng cha con Đàm Nhất Chu bước vào thang máy. Đợi cánh cửa từ từ khép lại, nụ cười trên môi cũng dần tan đi.

“Ai vậy?” Nhiếp Tư Trăn lặng lẽ đứng cạnh cô từ lúc nào.

“Cậu làm tớ giật mình! Cậu đi đâu thế?”

“Vẫn ở đây thôi.” Nhiếp Tư Trăn chỉ về phía cửa hàng đồ lót phía sau, nháy mắt: “Trong lúc đợi cậu, tớ vào xem một vòng. Nhìn thấy cậu đang nói chuyện với người ta, tớ không tiện qua. Mục Viễn, anh chàng đó là ai vậy? Lại quen thêm một anh đẹp trai à?”

“Không thể là mới quen sao?”

“Không thể nào. Tớ còn lạ gì cậu nữa, trước mặt người lạ lúc nào cũng giả vờ lạnh lùng, làm gì có chuyện nói chuyện thoải mái như thế.”

“Thực ra cũng chẳng khác người lạ là mấy.” Hồ Mục Viễn thì thầm, khoác tay Nhiếp Tư Trăn: “Chuyện dài lắm, để hôm khác kể cậu nghe.”

__

Sau những vòng đấu căng thẳng, từ vòng bảng đến vòng loại trực tiếp, đội tuyển đại diện của Đường Thành do Chương Trì dẫn dắt đã xuất sắc lọt vào chung kết.

Chiều thứ Sáu, trận đấu cuối cùng vừa kết thúc, Hồ Mục Viễn nhận được tin nhắn từ Bân Nguyệt, chuyển tiếp từ trang chủ của trường:

“Khoa Luật Đại học Đường Thành sau bảy năm lại một lần nữa đăng quang vô địch. Sinh viên khóa 2015, Chương Trì, vinh dự nhận danh hiệu ‘Người biện luận xuất sắc nhất’.”

Yes! Hồ Mục Viễn bật thẳng dậy, trong lòng như có một nhân vật tí hon giơ nắm đấm ăn mừng.

Cô mở khung chat với Chương Trì, gửi một sticker chúc mừng.

Điện thoại lập tức đổ chuông.

“Em đang làm gì đó?” Anh hỏi.

“Không làm gì cả. Còn anh thì sao?”

Tiếng ồn ào bên phía Chương Trì dần xa, nhỏ đi.

“Bọn anh đang liên hoan cùng huấn luyện viên. Em đang ở ký túc xá à?”

“Ừm.”

“Tối nay anh về.”

“Tối nay? Sao gấp vậy?”

“Anh mua vé chuyến bay đêm rồi. Nhưng có người cứ ở mãi trong ký túc xá, anh về cũng chẳng gặp được.”

Hồ Mục Viễn bật cười: “Vậy anh muốn sao?”

“Muốn gặp em, muốn hôn em, muốn đụ em.” Chương Trì tựa vào một góc tường vắng, trêu chọc hỏi: “Được không?”

“Không được.” Hồ Mục Viễn kéo dài giọng từ chối. “Mai gặp.”

Rạng sáng, Chương Trì bước ra từ phòng tắm, hơi nước còn vương trên làn da. Anh cúi xuống, khẽ hôn lên trán người đã nói “mai gặp” trước khi chìm vào giấc ngủ cùng cô.

Mặt trời dần nhô cao, ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng, phủ lên căn phòng một sắc vàng nhạt. Hồ Mộc Viễn khẽ cựa mình, mở mắt, cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay Chương Trì.

Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang ôm chặt eo mình, lặng lẽ rời khỏi giường tìm điện thoại. Nhưng chưa đi được bao xa, một bàn tay ấm áp đã đặt lên bụng cô, kéo cô về lại chỗ cũ.

“Chào buổi sáng.”

Chương Trì vùi đầu vào hõm cổ cô, men theo vành tai hôn xuống từng chút một. Hồ Mục Viễn khẽ rướn người, đôi chân theo bản năng mở rộng, cần cổ đã ươn ướt một mảng.

“Chậm thôi…” Cô khẽ nắm lấy bàn tay đang lấn sâu giữa hai chân mình, giọng nói mềm mại như hơi thở.

Đã một thời gian họ chưa gần gũi thế này, chỉ vài động tác thôi mà cô đã thở gấp. Chương Trì áp người xuống cô, những dấu vết ẩm ướt kéo dài từ lồng ngực xuống tận vùng bụng phẳng.
“Này…” Hồ Mục Viễn căng cứng đôi chân muốn tránh đi, nhưng Chương Trì đã giữ chặt lấy hai tay cô, ép đôi chân thon mở rộng.

“Chương Trì, em không… a…”

Hồ Mục Viễn như muốn tan ra, cắn môi, quay mặt sang một bên, nhất quyết không chịu thốt thêm lời nào.

Chương Trì bật cười trầm thấp, cúi xuống hôn cô. Nhưng Hồ Mục Viễn lại mím chặt môi, không để anh được như ý.

“Sợ gì chứ?” Chương Trì kiên nhẫn mơn trớn khóe môi cô, giọng khẽ trầm, “Chẳng ai nghe thấy đâu.”

Anh hôn cô, vuốt ve cô, chiếm lấy cô, không bỏ sót bất kỳ nơi nào trên cơ thể. Môi vẫn không ngừng trêu chọc:

“Em mềm quá… Mềm mại như tơ… Hồ Miên Miên, nếu em còn không để ý đến anh…”

Giọng anh dần hạ thấp, rồi bất ngờ đâm sâu vào. Hồ Mục Viễn hít mạnh một hơi, theo phản xạ giáng một cú đấm vào vai anh.

“Có đau không?” Sau một buổi sáng dài, khi gió đã lặng, mưa cũng ngừng, Chương Trì cầm lấy cổ tay Hồ Mục Viễn, nghịch ngợm vuốt ve. “Lần sau đừng dùng nắm đấm, cắn anh đi.”

Hồ Mục Viễn làm bộ như sắp thật sự cắn anh, nhưng Chương Trì lại cúi xuống, chủ động đưa mặt tới gần. Cô không còn giữ được vẻ hung dữ, bật cười khẽ: “Đồ vô lại.”

“Hồ Miên Miên.”

“Hmm?”

“Chiều đừng về ký túc xá nữa. Học xong anh đến đón em, mình đi Tô Thành chơi hai ngày, thứ Hai hẵng về.”

“Sao đột ngột vậy?”

“Lần trước chẳng phải em còn xem hướng dẫn du lịch à?”

“Em chỉ xem cho vui thôi, với lại mai em có việc.”

“Việc gì chứ? Hồ Miên Miên, mình có bao giờ đi chơi với nhau đâu.”

“Cuối tuần ngắn lắm, đi xa một chuyến thì vội quá. Đợi khi nào có kỳ nghỉ dài hơn rồi đi, được không anh?”

Chương Trì nhẹ nhàng siết lấy tay cô: “Tốt nhất là em đừng chỉ đang dỗ anh thôi đấy.”

Hồ Mục Viễn nhìn anh một lúc, muốn nói lại thôi.

Chương Trì khẽ nhíu mày: “Nói đi.”

“…Không có gì.” Cô mím môi, liếm nhẹ đầu lưỡi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Chiều Chủ Nhật, khu trung tâm Đông Thái nhộn nhịp tấp nập.

Chu Nguyên Lâm cùng bạn gái Tề Hội ngồi ở góc quán cà phê trong khu trung tâm, chờ nhân viên đóng gói phần bánh ngọt mang đi.

Cả hai đều học y, bài vở bận rộn, ít khi có thời gian thư thả ra ngoài. Tề Hội tựa vào vai cậu ta, mắt lơ đãng ngắm nhìn xung quanh, chợt “ồ” lên một tiếng.

Chu Nguyên Lâm quay sang: “Sao thế?”

Tề Hội chỉ xuống sân băng tầng một, cách họ một lớp kính: “Nguyên Nguyên, anh xem kia có phải là Đàm Nhất Chu không?”

“Ai cơ?”

“Ây da, là cháu trai của giáo sư Đàm Giai ấy. Hiện giờ đang là bác sĩ chính khoa ngoại thần kinh ở bệnh viện số hai. Đôi khi giáo sư Đàm về trường dạy, anh ta cũng theo làm trợ giảng.”

Chu Nguyên Lâm đương nhiên biết danh tiếng giáo sư Đàm Giai, nhưng với một sinh viên như cậu ta, không thể nào có cơ hội học lớp của thầy, càng chưa từng tiếp xúc với Đàm Nhất Chu.

Tề Hội vẫn chăm chú nhìn xuống dưới: “Thấy chưa? Người cao cao, mặc áo khoác xám xanh ấy. Cạnh anh ta còn có một cô gái nữa. Mà này, ai thế nhỉ? Chắc chắn không phải con gái anh ta, trông lớn quá.”

Chu Nguyên Lâm hờ hững nói: “Gia đình ba người đi chơi với nhau chẳng phải rất bình thường sao?”

“Làm gì có, anh ta ly hôn lâu rồi. Hơn nữa, nhìn cô kia có giống kiểu phụ nữ đã làm mẹ không?”

Chu Nguyên Lâm nghiêng đầu, liếc cô một cái: “Sao em biết rõ thế?”

Tề Hội cười hì hì: “Nghe các chị khóa trên nói thôi. Mọi người ai cũng tò mò cả.”

“Nhảm nhí.”

“Nhảm mà anh vẫn nhìn à?”

Chu Nguyên Lâm hơi nheo mắt: “Cô gái kia… hình như anh đã gặp rồi.”

“Thật á?” Tề Hội lập tức hào hứng, ghé sát vào cậu ta. “Chẳng lẽ là người trong trường mình? Nếu thế thì đúng là tin nóng đấy!”

“Không phải.” Chu Nguyên Lâm đột nhiên nhớ ra, nhíu mày nói: “Cô ấy là bạn gái Chương Trì.”

“Anh không nhìn nhầm đấy chứ?”

“Không nhầm.” Cậu ta gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, khó hiểu nói: “Nhưng tại sao hai người họ lại đi cùng nhau? Cô ấy quen Đàm Nhất Chu từ bao giờ?”

Tề Hội thích thú như thể vừa phát hiện một chuyện động trời. “Chụp ảnh gửi cho Chương Trì hỏi thử đi!”