Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 45



Hồ Mục Viễn nắm chặt chú cá heo nhỏ, rụt rè đứng trên mặt băng lạnh buốt, sương giá mờ mịt vây quanh, không dám nhúc nhích.

“Lại đây, bước vài bước nào.” Đàm Nhất Chu khoanh tay đứng cách cô chừng một mét.

Hồ Mục Viễn thử nhấc chân lên nhưng rồi vội đặt xuống ngay, đôi giày trượt băng dưới chân bỗng chốc trở nên nặng tựa ngàn cân.

“Đừng sợ.” Đàm Nhất Chu lướt nhẹ tới bên cô, “Em mặc dày thế này, lại còn có đồ bảo hộ, ngã cũng chẳng đau đâu.”

“Rõ ràng là đau mà.” Hồ Mục Viễn nhỏ giọng phản bác.

Từ lúc vào cửa, cô đã ngã không biết bao nhiêu lần, vừa lăn vừa bò mới được đỡ vào tận đây. Đàm Nhất Chu đứng ngoài nhìn một lúc, có lẽ không chịu nổi nữa, bèn đổi giày vào sân trượt cùng cô.

“Làm theo anh đi, Hồ Mục Viễn.” Anh thả lỏng cơ thể, làm mẫu cho cô, “Trước hết thả tay ra khỏi con cá heo, đứng thẳng tự nhiên, hai chân tách nhẹ ra. Đúng rồi, mũi chân hướng ra ngoài, tạo thành hình chữ V. Rất tốt, giờ nhấc chân lên bước từng bước nhỏ, một hai—”

Một câu khẩu lệnh còn chưa dứt, Hồ Mục Viễn đã nghiêng ngả rồi. Chính xác mà nói, ngay khoảnh khắc cô nhấc chân lên, toàn bộ trọng tâm liền mất đi thăng bằng.

Đàm Nhất Chu nhanh chóng đỡ cô dậy, bật cười nói: “Hồ Mục Viễn, sao tay chân em vụng về thế này?” Nghĩ tới điều gì đó, anh cười càng vui hơn: “Cũng phải thôi, anh nhớ hồi nhỏ thần kinh vận động của em cũng chẳng khá hơn là bao, chơi bóng rổ mà còn tự làm chân mình chảy máu.”

“Hồi đó là do đá trúng.” Hồ Mục Viễn vẫn còn nhớ rõ cái ngón chân út tội nghiệp bị bật móng của mình.

“Vậy mà còn dám kể ra à, Hồ Mục Viễn, em thấy ai dùng chân đá bóng rổ chưa?”

“Đó là chuyện ngày xưa rồi, bây giờ em cũng có thể ném vào rổ vài quả đấy chứ bộ.”

“Anh không tin.” Đàm Nhất Chu trêu chọc cô, “Em bỏ tiền ra vào đây để làm tượng đá à, Hồ Mục Viễn?”

Hồ Mục Viễn lại lấy tư thế chữ V, cẩn thận chuẩn bị bước đi lần nữa, nhưng vừa nhích chân lên, trước mắt bỗng dưng xuất hiện một bàn tay chìa ra.

“Vịn vào anh đi.” Đàm Nhất Chu để cô nắm lấy cánh tay mình, “Từ từ nào, trước hết học cách đi đã.”

Sau khi lò dò bám lấy Đàm Nhất Chu đi chậm rãi hai ba vòng quanh sân băng, Hồ Mục Viễn tiến bộ trông thấy. Không những có thể tự mình di chuyển, cô còn tự tin khoe khoang: “Có phải em tiến bộ nhanh lắm không?”

“Ừ.” Đàm Nhất Chu gật đầu, “Còn kém con gái anh hồi ba tuổi một chút thôi.”

“Xì.” Hồ Mục Viễn vẫn rất lạc quan, “Em chỉ so với chính mình thôi.”

“Oa oa oa—”

Từ phía trước, Đàm Khả Ý loạng choạng lao về phía hai người như một mũi tên mất kiểm soát.

Hồ Mục Viễn vội vàng lướt sang một bên, Đàm Khả Ý “a” lên một tiếng, chính xác ôm chầm lấy đùi của Thẩm Nhất Chu.

“Vui lắm hả?” Đàm Nhất Chu cúi xuống, chạm nhẹ lên chóp mũi cô bé.

Đàm Khả Ý cười ha hả: “Hú hồn hú vía!”

Hồ Mục Viễn suýt cười ngất. Cả buổi chiều nay cô đã nghe cô bé lặp đi lặp lại câu cửa miệng này không dưới mười lần. Thật ra, Đàm Khả Ý trượt băng rất giỏi, vừa vào sân đã như cá gặp nước, đủ trò biến hóa. Cô bé cố tình chơi đùa với Đàm Nhất Chu mới lao thẳng tới như thế.

Đàm Nhất Chu: “Chơi mệt chưa? Có muốn ra ngoài ăn gì không con?”

“Chơi thêm năm phút nữa thôi ạ.” Đàm Khả Ý nhấn mạnh giày trượt, lướt nhanh ra xa.

“Em mệt rồi. Học trưởng, em có thể xin ngồi lên con cá heo không?”

Lời vừa dứt, tay phải Hồ Mục Viễn đột nhiên bị ai đó nắm chặt, cơ thể cô chao đảo theo lực kéo mạnh mẽ ấy, phóng đi như một mũi tên rời dây cung.

Cơn hoảng hốt chỉ thoáng qua chốc lát, cô lập tức nhận ra người đó là ai.

“Chương Trì! Sao anh lại ở đây?”

Chương Trì không trả lời, dường như chẳng nghe thấy gì cả. Anh khom người, tăng tốc lao vút đi, từng cơn gió lạnh buốt quất vào mặt Hồ Mục Viễn, xung quanh là vô số bóng người lướt qua. Cô sợ đến mức tay chân cứng đờ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Băng qua hơn nửa sân trượt, Chương Trì bất ngờ xoay người, mạnh mẽ dừng lại. Hồ Mục Viễn không kịp thắng lại, lao thẳng vào lòng anh. Chương Trì mượn đà trượt lùi về sau, cả hai cùng đập mạnh vào rào chắn.

Hơi thở dồn dập, tiếng tim đập như trống trận vang vọng trong lồng ngực. Hồ Mục Viễn hoàn hồn lại, tức giận trợn mắt nhìn Chương Trì:

“Anh điên rồi à?!”

Chương Trì nửa ôm lấy cô, cúi đầu nhìn xuống, gương mặt lạnh lùng như băng giá phủ sương.
“Hồ Mục Viễn, em gặp lại ánh trăng sáng trong lòng mình, sao chẳng nói với anh một lời?”

“Sao anh biết?” Hồ Mục Viễn khẽ lùi lại một chút, nhẹ giọng: “Không phải như anh nghĩ đâu… Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

Chương Trì đột nhiên giơ tay lên, mạnh mẽ lau đi lớp son trên môi cô.

“Đau em!” Hồ Mục Viễn né đầu sang một bên, tránh khỏi động tác thô bạo của anh.

   “Em cũng biết đau à?” Chương Trì khẽ cười, nhưng giọng nói lạnh lẽo như gió mùa đông. “Gặp anh thế nào cũng được, nhưng gặp anh ta thì lại khác đúng không? Em nói xem, anh phải nghĩ thế nào đây?”

Hồ Mục Viễn có làn da trắng mịn, đôi mắt đen láy như tranh vẽ. Khi thoa chút son, trông cô lại càng xinh đẹp rạng rỡ. Chương Trì chưa từng thấy cô như thế trước đây, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bực bội khó tả. Anh chăm chú nhìn đôi môi cô – dù bị anh lau đi nhưng vẫn còn vương sắc đỏ, cùng với vệt son nhòe ở khóe miệng. Trong lòng anh, cơn giận và một thứ cảm xúc khó gọi tên bùng lên như lửa cháy. Chương Trì đưa ngón tay lên, lại ác ý quệt một đường.

Hồ Mục Viễn tức giận, mạnh mẽ gạt tay anh ra.

Bất chợt, một giọng nói non nớt vang lên.

“Anh chị đang cãi nhau à?”

Từ bên cạnh, một cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, ngước nhìn hai người.

“Không có đâu.” Hồ Mục Viễn nhanh chóng trấn tĩnh, nở nụ cười dịu dàng với cô bé.

“Em đói rồi.” Đàm Khả Ý kéo tay cô, ngoan ngoãn lặp lại câu mà bố đã dạy: “Chị ơi, đi ăn McDonald’s với em nhé!”

“Được.”

Chương Trì cũng lặng lẽ đi theo.

———

Tại tầng một của McDonald’s, cạnh quầy gọi món, bốn người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ. Khả Ý tay cầm đồ chơi, tay còn lại từ tốn gặm chiếc cánh gà.

Từ phía đối diện, Đàm Nhất Chu thoáng nhìn qua cặp đôi trẻ tuổi trước mặt, trong lòng đã sớm hiểu rõ mọi chuyện.

Anh cười nhẹ, lên tiếng hỏi Hồ Mục Viễn: “Nhóc Mục Viễn, hôm nay buổi học riêng thế nào, có thích không?”

“Thích lắm.” Hồ Mục Viễn cười đáp, cô vốn giỏi che giấu cảm xúc, chẳng hề để lộ một tia khó xử nào, ánh mắt cũng không hề lảng tránh. Cô tiếp lời một cách tự nhiên: “Thế học phí tính sao đây, thầy Đàm?”

Đàm Nhất Chu chậm rãi tựa lưng vào ghế, suy nghĩ một chút rồi mỉm cười:

“Để xem nào… Em mời anh đi xem phim nhé.”

Đàm Nhất Chu chẳng có ý định dính vào trò chơi tình cảm của đám trẻ, chỉ đơn thuần là bị sự tinh quái trỗi dậy, cố tình muốn trêu chọc cậu bạn trai cau có của Hồ Mục Viễn.

Hồ Mục Viễn hơi bất ngờ: “Được…”

“Anh đi cùng em.” Chương Trì cắt ngang lời cô, nhìn thẳng vào Đàm Nhất Chu, “Bác sĩ Đàm muốn xem phim gì?”

Đàm Nhất Chu bình thản đáp: “Không tiện lắm nhỉ.”

“Sao lại không tiện? Là bạn trai của Mục Viễn, chút chuyện nhỏ này tôi vẫn có thể làm thay.”

Hồ Mục Viễn lạnh lùng: “Không cần anh lo.”

“Đúng vậy.” Đàm Nhất Chu chậm rãi nói, “Chuyện này là giữa tôi và Mục Viễn.”

Hồ Mục Viễn nhìn anh ấy đầy nghi hoặc, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Chương Trì giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn Hồ Mục Viễn, lại thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào Đàm Nhất Chu. Trong lòng anh bực bội đến mức thái dương giật giật. Không kìm được, anh nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của cô.

Hồ Mục Viễn giật tay muốn rút ra, nhưng Chương Trì lại siết chặt hơn, đan xen mười ngón tay vào tay cô, cứng rắn không chịu buông. Hai người lặng lẽ giằng co dưới gầm bàn, đến biểu cảm trên mặt cũng chẳng mấy hòa nhã.

Đàm Nhất Chu vẫn thản nhiên như không, bình tĩnh đối diện với ánh nhìn đầy địch ý của Chương Trì.

Chương Trì lên tiếng: “Bác sĩ Đàm và Mục Viễn quen nhau thế nào?”

Đàm Nhất Chu đáp: “Thường xuyên gặp, dần dần thành quen. À đúng rồi, Mục Viễn, em còn nhớ trước khi về quê đã gọi cho anh không? Khi đó em khóc ghê lắm, còn đòi xin số liên lạc của anh, sao đến giờ anh chẳng nhận được cuộc gọi nào?”

Hồ Mục Viễn hơi lúng túng: “Em… lỡ làm mất rồi. Với lại, em cũng quên mất chuyện mình khóc ấy.”

Đàm Nhất Chu mỉm cười: “Không nhận à? Anh nhớ rất rõ đấy.”

Chương Trì không nhịn được nữa: “Bác sĩ Đàm không bận sao?”

Đàm Khả Ý nghiêm túc trả lời thay: “Bố em bận lắm, lát nữa còn phải đi trực ca.”

Đàm Nhất Chu véo má con gái, trêu đùa: “Con lo chuyện này làm gì?”

“Con còn muốn uống nước dừa đông lạnh, bố ơi, mình đi mua nhé?”

“Được thôi.” Anh đứng dậy, khẽ cười với Hồ Mục Viễn, “Vậy bọn anh đi trước đây, Mục Viễn, hẹn gặp lại.”

“Vâng.”

Lời của editor:

Thật ra với Hồ Mục Viễn bây giờ, gặp lại Đàm Nhất Chu đơn thuần chỉ là gặp lại một người bạn cũ, nhưng do tính hiếu thắng của con bé không chịu nhận thua nên nhỏ mới bướng thế đó. Đã từng thích nhưng từ khi có con bé phân vân giữa việc giữ hay không giữ tờ “nguyện ước chi chít tên Đàm Nhất Chu”, nó đã gần như vơi đi tình cảm, và buông tay với mối tình đơn phương này rồi. Chung quy lại, Đàm Nhất Chu chỉ coi Hồ Mục Viễn là em gái, giúp con bé đơn thuần cũng vì ảnh tốt tính á, mặc dù rất rất thích cặp này nhưng không thể đục thuyền mà đúng không. Người chữa lành tuổi thơ cho Hồ Mục Viễn ngoài Đàm Nhất Chu còn có bóng dáng Chương Trì nữa mà.