Sau khi Đàm Nhất Chu nắm tay Đàm Khả Ý rời khỏi, Hồ Mục Viễn liền giật tay ra khỏi tay Chương Trì.
“Hồ Mục Viễn, em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Anh muốn nghe gì?” Cô bình thản hỏi, không muốn giải thích với một Chương Trì đang cư xử như kẻ mất trí. “Em không có gì để nói cả.”
“Với anh thì không có gì để nói, nhưng với anh ta thì em lại có thể cười nói vui vẻ?”
“Tùy anh nghĩ sao cũng được.”
Hồ Mục Viễn kéo ghế định rời đi, nhưng Chương Trì không hề đứng dậy, chỉ dùng chân đạp xuống thanh ngang của ghế, ấn mạnh xuống, giữ chặt cô lại. Khoảng khắc ghế bị kéo lê trên nền nhà phát ra tiếng ma sát chói tai, khiến nhiều người xung quanh ngoảnh đầu nhìn.
Hồ Mục Viễn đành ngồi yên.
“Người mà em nhớ thương, hình mẫu lý tưởng mà em luôn nói đến, hóa ra lại là cùng một người.” Chương Trì cười lạnh, không chút biểu cảm. “Thầm yêu anh ta bao nhiêu năm, giờ cuối cùng cũng đợi được anh ta ly hôn, em vui lắm đúng không, Hồ Mục Viễn?”
Hồ Mục Viễn ngẩn người. “Anh ấy ly hôn rồi? Sao anh biết?”
Cô không biết sao? Chương Trì lập tức hối hận vì đã lỡ miệng, nhưng ngay sau đó, một cơn giận dữ mãnh liệt hơn ập đến, lấn át lý trí của anh. “Giỏi lắm, Hồ Mục Viễn. Vì muốn hẹn hò với anh ta mà ngay cả chuyện làm kẻ thứ ba cũng không quan tâm nữa? Em gấp gáp đến mức đó sao?”
Anh xem mình là loại người như thế sao? Hồ Mục Viễn mím môi thật chặt, cơn giận càng lớn lại càng khiến cô bình tĩnh hơn. Cô lạnh nhạt nói: “Đúng vậy. Tôi thích anh ấy, từ nhỏ đã muốn gả cho anh ấy. Là kẻ thứ ba thì sao? Chuyện quá đáng hơn tôi cũng dám làm. Sao? Anh thấy chướng mắt à? Vậy thì chia tay đi.”
Chương Trì cười lạnh, nghiến răng đến mức tưởng như sắp nghiến nát. “Mơ đi.”
“Tránh ra.”
Bầu không khí căng thẳng kéo dài, cuối cùng Chương Trì đứng phắt dậy, sải bước rời khỏi.
——
Ở câu lạc bộ, anh điên cuồng đánh trống suốt mấy tiếng đồng hồ để trút giận, nhưng tâm trạng tồi tệ vẫn không vơi đi chút nào.
Anh nhìn chằm chằm mặt trống, ngồi yên lặng rất lâu cho đến khi đèn đường ngoài cửa sổ đã sáng lên. Trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi hối hận mơ hồ.
Anh biết mình không nên mất kiên nhẫn như thế. Hồ Mục Viễn là một con nhím chỉ chịu thua trước sự mềm mỏng, càng bị kích thích thì càng bướng bỉnh, nhất định phải đâm người khác chảy máu mới chịu được. Hai người cãi vã như vậy, chắc hẳn cô còn cảm thấy may mắn, cô vốn chỉ chờ anh tìm đến gây sự, như vậy mới có thể thuận lý thành chương chia tay, để chạy đến với anh Nhất Chu của cô.
Chỉ trách bản thân từ lúc nhận được những tin nhắn dồn dập của Chu Nguyên Lâm, lòng anh đã bị nỗi lo lắng và bất an thiêu rụi, làm mất đi một phần lý trí.
Những khoảnh khắc ân ái hôm qua vẫn còn rõ mồn một, Chương Trì không tin rằng Hồ Mục Viễn đã hoàn toàn thay lòng. Nhưng anh lại nhớ đến câu nói chưa kịp thốt ra của cô hôm ấy, rốt cuộc cô đã nghĩ gì? Cô định nói gì?
Nếu chỉ vì một tờ giấy mà cô có thể cãi nhau với anh, vậy thì sự xuất hiện của Đàm Nhất Chu ở bên cô còn đáng sợ hơn gấp bội. Nếu đã không có mười phần chắc chắn rằng anh có thể thắng khi đặt bản thân và Đàm Nhất Chu lên cùng một bàn cân, thì anh không nên buông bỏ lợi thế của mình.
——
Khoảng chín giờ tối hôm đó, Hồ Mục Viễn nhận được điện thoại của Chu Nguyên Lâm. Giọng nói ở đầu dây bên kia gấp gáp:
“Hồ Mục Viễn, tôi không khuyên nổi nữa rồi, cậu ta cứ liên tục gọi tên cậu, còn khóc nữa đấy. Làm ơn, đến xem thử đi.”
Điện thoại vừa cúp máy, Chương Trì hỏi: “Cô ấy có chịu đến không?”
“Có.” Chu Nguyên Lâm nhìn đống chai lộn xộn trong phòng, lắc đầu. “Cậu đúng là có chút thủ đoạn đấy.”
“Cậu thì biết cái gì.”
Anh không thể cứ giằng co mãi với cô như vậy. Dù dùng cách nào cũng không quan trọng, chỉ cần Hồ Mục Viễn chịu chủ động nói với anh một câu nhẹ nhàng, có khi cả đời này anh cũng đợi không nổi.
——
Hồ Mục Viễn bước đi trong cơn gió lạnh, đến Tây Lộ Biệt Uyển, ấn chuông cửa nhưng không ai trả lời.
Cô mở cửa bước vào, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, trong không khí phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.
Trên bàn trà và dưới sàn nhà là mấy lon bia đã bị mở nắp. Chương Trì cau mày, cuộn mình trên sofa.
Hồ Mục Viễn ngồi xổm trước mặt anh, nhìn Chương Trì “bất tỉnh nhân sự” một lúc, rồi lặng lẽ đứng dậy, đi thẳng vào phòng ngủ.
Chương Trì nằm đó một lúc vẫn không chịu nổi, cũng bước vào phòng, liền thấy cô đang ngồi bên mép giường, cẩn thận gấp từng chiếc áo bỏ quên ở nhà anh. Trong lòng anh chùng xuống, nhanh chóng đi tới, túm lấy đống quần áo đã được cô xếp gọn, vò thành một cục rồi ném qua một bên.
Hồ Mục Viễn chẳng nói gì, động tác trên tay vẫn không dừng lại dù chỉ một giây. Cô xếp một chiếc, anh lại ném một chiếc. Hai người cứ thế giằng co trong lặng lẽ. Cuối cùng, cô nghiêng người, dứt khoát ôm hết số quần áo tản mác trên giường.
Chương Trì từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, cằm anh tựa lên hõm vai cô, ôm chặt không để cô thoát ra.
Cô càng giãy giụa, anh càng siết chặt hơn. Hồ Mục Viễn cố sức gỡ tay anh ra, nhưng ngón tay lại vô tình chạm vào sợi dây buộc tóc mảnh trên cổ tay anh, cùng chiếc nơ bướm nhỏ xíu trên đó.
“Anh sai rồi, Hồ Miên Miên, em đừng đi.” Chương Trì cọ má lên tóc cô, hơi rượu nhàn nhạt vương trên hơi thở, vương trên những lọn tóc bên tai cô.
Hồ Mục Viễn vẫn còn giận anh: “Không phải đã chia tay rồi sao? Chương Trì, anh đang làm gì vậy?”
“Ai đồng ý chứ.” Giọng anh u ám, mang theo chút hờn dỗi. “Em thích anh ta, anh cũng không chia tay.”
“Vậy chẳng phải em đang bắt cá hai tay sao?”
“Cứ bắt đi.” Chương Trì bế bổng cô lên, ném xuống giường, lạnh lùng nói: “Em muốn bắt, anh có cách nào đâu.”
Khoé môi Hồ Mục Viễn vừa nhếch lên một chút liền vội thu lại, nhưng vẫn bị anh bắt được.
Anh ghé sát hơn: “Cười cái gì?”
“Em đâu có cười.” Cô chối.
Chương Trì véo má cô, “Nói không?”
“Thôi được rồi.” Cô nắm lấy tay anh, giọng điềm tĩnh hơn, “Chương Trì, anh hiểu lầm rồi. Giữa em và Đàm Nhất Chu chẳng có gì cả, anh ấy chỉ xem em là trẻ con, cũng sẽ không thích em đâu. Anh không cần phải như vậy.”
“Em không còn là trẻ con nữa.” Anh không tin lời cô. Hôm nay xem như trẻ con, ngày mai thì sao? Giờ xem như trẻ con, giây tiếp theo thì sao? “Nếu một ngày nào đó Đàm Nhất Chu nói rằng anh ta thích em, em có phải sẽ không do dự mà bỏ anh không?”
“Sao anh lại nghĩ thế? Em chưa từng có ý định sẽ ở bên anh ấy.”
“Tại sao?” Chương Trì nhếch môi, “À, em sợ tình yêu không lâu dài, sợ nếu không yêu được thì ngay cả bạn bè cũng chẳng thể làm. Nhưng với anh thì không sao.”
Hồ Mục Viễn nghẹn lời, trong thoáng chốc không nói được gì. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi anh, “Sao anh cứ phải bám vào chuyện này?”
“Anh nói đúng không?”
“Anh sai rồi.”
Anh đè cô xuống giường, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô, không chớp lấy một lần. “Hồ Mục Viễn, rốt cuộc em gặp anh ta từ khi nào?”
Anh ta có gì đặc biệt, vì sao lại khác biệt như thế? Em và anh ta gặp lại nhau khi nào? Hôm nay đã là lần thứ mấy gặp mặt?
Những điều anh để tâm không chỉ là một hay hai chuyện.
Hồ Mục Viễn không né tránh ánh mắt của anh. Ở khoảng cách gần như thế này, dù là một cảm xúc nhỏ bé nhất cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Cô hiểu anh đang nghĩ gì. Không chỉ lúc này, mà ngay cả sự tức giận, buông lời tổn thương của anh vào ban ngày, cô cũng hiểu rất rõ.
Thật ra, cô vốn không định cãi nhau với anh. Cũng không hiểu sao cuối cùng lại thành ra cãi lớn đến thế.
Rời khỏi Đông Thái, cô nghĩ rằng chắc hai người sẽ chiến tranh lạnh một thời gian, cũng có thể cứ thế mà đường ai nấy đi. Nhưng không ngờ, chưa được nửa ngày, anh đã gọi điện cho cô.
Mà cô, dù biết rõ Chu Nguyên Lâm nói Chương Trì “muốn sống muốn chết” là bịa đặt, nhưng cô vẫn đến.
“Anh thật sự muốn nghe sao?” Cô hỏi anh.
“Ừm.”
“Thật ra cũng chẳng có gì cả.”
Đúng là chẳng có gì cả.
Mối liên hệ giữa cô và Đàm Nhất Chu, nếu bỏ qua những tâm tư rối ren trong lòng cô, thì chẳng mất bao nhiêu công sức để nói rõ.