Đối với một đứa trẻ tiểu học như Hồ Mục Viễn, thế giới quá nhỏ, mà những viên kẹo nhận được lại quá ít. Việc quen biết Đàm Nhất Chu, rồi những ngày hè bên anh ấy, là ký ức quý giá nhất trong tuổi thơ không mấy vui vẻ của cô. Thậm chí, nghề bác sĩ cũng trở nên đặc biệt hơn trong mắt cô vì điều đó.
Cô từng có một chút thích mơ hồ dành cho anh ấy. Nhưng còn chưa kịp nảy mầm, tình cảm ấy đã bị mấy tấm ảnh cưới dập tắt. Còn về phía Đàm Nhất Chu, càng lớn cô càng hiểu, tất cả những điều anh ấy từng làm cho cô, đối với anh chẳng qua chỉ là một chút thiện ý tiện tay giúp đỡ. Anh ấy chưa từng xem cô là người đặc biệt, cô không nằm trong thế giới mà anh có thể thoải mái trò chuyện.
Cô hiểu điều đó. Nhưng vẫn muốn gặp lại anh ấy.
Tuần trước, cô bất ngờ chạm mặt Đàm Nhất Chu trong một tình huống ngoài dự kiến. Mười mấy phút thoáng qua rồi lại tan biến giữa dòng người, ngắn quá. Vì vậy, cô lại đến Đông Thái, lấy cớ là đi trượt băng.
Hồ Mục Viễn biết, có những chuyện dễ khiến người khác hiểu lầm. Nhưng lòng cô ngay thẳng. Cô không có ý định vướng vào những chuyện tình cảm với anh ấy, chẳng lẽ nhất định phải làm người xa lạ sao? Anh ấy từng quan trọng với cô như vậy, cô chỉ muốn tìm một cách thoải mái để làm bạn với anh ấy. Thế thì có gì sai?
“Anh không đủ tốt sao?” Chương Trì nhìn cô, hỏi. “Hồ Miên Miên, hồi bé anh cũng đối xử tốt với em mà, sao em không nhớ mãi về anh? Em chỉ thích mấy anh lớn, nhưng lại vô tình với anh.”
“Anh nói thế không công bằng rồi. Chẳng lẽ anh chưa từng thích một chị gái xinh đẹp nào à? Kiểu thích này chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước thôi, vốn chẳng có kết quả gì cả.”
“Ồ.” Chương Trì nhìn cô chăm chú, rồi đột nhiên hỏi: “Giả sử anh và Đàm Nhất Chu cùng rơi xuống sông, em cứu ai?”
“Đồ thần kinh.” Hồ Mục Viễn bật cười. “Anh trẻ con quá đấy.”
“Tất nhiên rồi, sao mà so được với anh Nhất Chu chín chắn của em chứ?”
“Chương Trì, anh phiền quá rồi đấy.”
“Phiền thật mà.” Chương Trì nắm lấy tay cô, cố chấp không buông. “Trả lời đi, cứu ai?”
Hồ Mục Viễn định mở miệng trả lời. Nhưng Chương Trì đã cúi xuống hôn cô trước.
—
Sáng hôm sau, Hồ Mục Viễn lao vào lớp ngay khi chuông vừa dứt.
Nhiếp Tư Trăn gục trên bàn, đôi mắt còn mơ màng, lười biếng hỏi: “Làm lành rồi hả?”
“Ừ.”
“Cậu lại thức đêm chỉnh video à?”
“Còn chút xíu nữa thôi, làm cho xong luôn, mệt chết đi được.”
“Ngủ đi, tớ trông cho.”
Tan học, Hồ Mục Viễn đến văn phòng của thầy Trịnh Lam.
Nhiếp Tư Trăn hỏi:
“Sao thế?”
“Thầy ấy giao thêm bài tập cho tớ.” Hồ Mục Viễn nhăn nhó, “Bảo phải nộp trước Tết Dương.”
“Xem ra được thầy coi trọng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Thầy Trịnh đúng là nhẫn tâm mà.” Nhiếp Tư Trăn tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc, “Tháng sau chính là tháng tử thần.”
Tháng Mười Hai quả thực là tháng tử thần, đặc biệt là với Hồ Mục Viễn. Cô phải chỉnh sửa lại nội dung truyện “Ngộ Ngã” đang đăng tải, chuẩn bị thi cuối kỳ và chứng chỉ tiếng Anh cấp sáu, làm tài liệu ôn tập cho Lương Khê, còn phải vắt óc suy nghĩ cho bài tập bán chủ đề của thầy Trịnh Lam.
Trong khi đó, Chương Trì lại có vẻ rảnh rỗi hơn hẳn. Rảnh đến mức có thời gian nghiên cứu nấu nướng.
Hồ Mục Viễn làm xong một bài nghe, đi ra khỏi phòng học thì ngửi thấy mùi trứng chiên thoang thoảng. Nhìn vào bếp, cô sững người.
Chương Trì mặc tạp dề, đứng cạnh bếp nấu ăn.
“Chương Trì, anh biết nấu ăn à?”
Trên bếp có một nồi nước đang sôi, một chiếc chảo bên cạnh đang chiên hai quả trứng ốp la. Trên thớt có hành lá thái nhỏ và ớt hiểm, rổ rau đặt bên cạnh còn có vài lá rau diếp đã rửa sạch. Nhìn màu sắc thôi cũng đã khiến người ta thèm ăn.
“Không biết.” Chương Trì lướt ngón tay trên chiếc máy tính bảng đặt bên cạnh, “Vừa học thôi.”
Hồ Mục Viễn quan sát hai quả trứng chiên, nghi ngờ hỏi: “Mới học mà đã chiên đẹp vậy sao?”
“Anh có năng khiếu mà.”
Hồ Mục Viễn mở tủ lạnh ra xem. Trước đây trong tủ chỉ toàn nước lạnh và hoa quả, bây giờ lại có thêm rau củ và trứng gà. Chỉ là, hộp đựng trứng vốn có hơn chục chỗ trống, vậy mà giờ chỉ còn lại duy nhất một quả.
Cô bước đến gần Chương Trì, cố ý hỏi: “Những quả trứng còn lại đâu rồi?”
Chương Trì cúi xuống hôn nhẹ lên mặt cô.
“Em đang hỏi anh đấy.”
“Hy sinh rồi.” Chương Trì thản nhiên đáp.
“Xì.” Hồ Mục Viễn cong môi cười.
Chương Trì bật cười, nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi bếp. “Sắp xong rồi, ra ngoài đợi đi.”
—
Một sáng mùa đông mà có một bát mì nóng hổi để ăn thì còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Không hiểu sao, dù chỉ làm theo công thức trong sách, nhưng tô mì mà Chương Trì nấu không chỉ trông đẹp mắt mà còn có độ mặn ngọt vừa đủ, sợi mì mềm dai đúng ý cô.
Cô ăn không công một bát mì của anh, đương nhiên phải trả giá một chút. Dù rằng cái giá này, cô đã quen rồi.
Nhưng Chương Trì rõ ràng không thỏa mãn. Anh cầm tay cô, hỏi: “Chiều nay em có đi trượt băng không?”
Hồ Mục Viễn tất nhiên không đi, dù muốn cũng không đi được. Nhưng cô vẫn đáp: “Nếu đi thì sao?”
“Anh đi với em.”
“Không cần anh đi cùng.”
Chương Trì áp sát cô: “Hồ Miên Miên, em cố ý đúng không?”
Hồ Mục Viễn bật cười, cô giơ ngón út ra trước mặt Chương Trì: “Chương Trì, sao anh nhỏ nhen thế hả. Trái tim anh chỉ có chút xíu thế này à?”
Chương Trì nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh chỉ có một trái tim. Không như ai đó.”
“Em cũng chỉ có một trái tim, mà trong lòng em cũng chẳng có gì khuất tất cả.”
“Thật không?” Chương Trì tiếp tục lần xuống, “Để anh kiểm tra xem.”
“Không được!” Hồ Mục Viễn lập tức đạp anh ra, bò về phía mép giường, “Không thể tiếp tục thế này, em phải làm xong bài tập.”
Chương Trì nắm lấy cổ chân cô, kéo cô về lại chỗ cũ: “Nhanh thôi, anh đảm bảo.”
“Sói đến rồi! Không ai tin anh nữa đâu!”
Chương Trì vừa buồn cười vừa thấy thú vị, lại càng không chịu để cô chạy thoát. “Lần cuối cùng, thật đấy.” Anh giữ chặt lấy chân cô, cúi xuống hôn lên vết sẹo trơn nhẵn bên trong đầu gối.
Hồ Mục Viễn run lên, hoàn toàn mất trận địa.
“Chương Trì, anh thật đáng sợ.”
Cô yếu ớt đẩy anh ra, nhưng đầu ngón tay ấy lại bị dẫn dắt theo một hướng khác.
—
Sau khi kết thúc, Hồ Mục Viễn ngồi dậy chỉnh trang lại mọi thứ.
Chương Trì thoải mái tựa vào đầu giường, tay còn muốn nghịch tóc cô thì bị cô vỗ mạnh ra. Anh hỏi: “Em muốn thi được bao nhiêu điểm đây Hồ Miên Miên? Hay anh giúp em ôn bài nhé?”
“Không cần.” Cô cảnh cáo, “Chương Trì, anh không được vào thư phòng đâu đấy.”
“Lạnh lùng quá đi.”
“Ít giả bộ đi.” Hồ Mục Viễn lườm anh, “Lần nào hai đứa mình vào thư phòng đã bao giờ học hành đàng hoàng chưa?”
Chương Trì cạn lời. Nói thật, bản thân anh cũng thấy lạ, rõ ràng trước đây anh không phải người thiếu tự chủ như vậy, thế mà chỉ cần cô chạm vào anh vài cái, toàn bộ lý trí đều biến mất.
“Không biết tiết chế, buông thả quá mức, xem anh tính sao trong kỳ nghỉ đông này.” Hồ Mục Viễn hất tóc, bỏ đi.
—
Tính sao ư? Chương Trì cũng chẳng lạ gì cảnh bị “mất liên lạc một nửa” mỗi khi đến kỳ nghỉ dài. Anh chỉ cần ít đến biệt thự Tây Lộc, nơi chứa quá nhiều ký ức mờ ám, và cố gắng đừng nghĩ đến cô quá nhiều vào ban đêm, thời gian cũng sẽ trôi qua thôi.
Ở văn phòng luật sư, suốt ngày vùi đầu vào công việc, ngay cả Kha Vũ Minh cũng bắt đầu nghi ngờ, “Những thứ cậu đưa cháu, dùng đến chưa?”
Lúc đó, chỉ là lo xa mà anh ấy tiện tay ném vài chiếc hộp nhỏ cho Chương Trì khi đưa anh mấy quyển tạp chí luật.
“Chú cho nó cái gì?” Kha Vũ Vi ở bên cạnh sofa tò mò hỏi.
“Vài quyển sách thôi.” Kha Vũ Minh bình tĩnh đáp.
“Sách gì?”
“Thì Luật học Trung – Ngoại, Nghiên cứu thương mại và pháp luật, đại loại thế.”
“Vậy à?”
“Dạ.” Chương Trì dán mắt vào chương trình gala Tết trên tivi, ậm ừ trả lời. Không chỉ dùng, mà ngăn kéo đầu giường của anh giờ đã có hẳn một hàng mới.
“Chị này.” Kha Vũ Minh lập tức chuyển chủ đề, “Chẳng phải chị bảo thằng nhóc này học nấu ăn với dì giúp việc sao? Học đến đâu rồi?”
“Cái đó phải hỏi nó.” Kha Vũ Vi lơ đễnh, “Có phải học cho chị ăn đâu.”
“Chương Trì, vậy là cháu không đúng rồi. Học thì học rồi, chẳng lẽ không định nấu thử cho cậu và mẹ ăn một bữa?”
“Hai người có thích ăn mì đâu.”
“Cũng là tại chị thôi.”
Kha Vũ Vi cầm vỏ quýt ném về phía Kha Vũ Minh, bực bội nói.
“Liên quan gì đến chị!”
“Hai cậu cháu các người, yêu đương thì chẳng có chí khí gì, chỉ biết làm hài lòng con gái thôi. Kha Vũ Minh, chị hỏi chú, chú theo đuổi Hạ Hiểu Hàm hơn mười năm rồi, có kết quả gì chưa?”
Kha Vũ Minh cứng họng, “Em tự biết rõ.”