Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 5



Mấy con bé trong lớp lúc nào cũng tụm lại với nhau, khi thì chia sẻ hình dán, khi thì nhảy dây, hoặc rủ nhau xuống căng tin mua quà vặt. Chẳng ai nhớ đến việc gọi cô bé. Nhưng Hồ Mục Viễn cũng chẳng thấy buồn hay lạ lẫm. Nó vốn quen tự tìm niềm vui cho mình, thời gian rảnh đều dành hết cho việc đọc sách.

Thư viện lớp ba có đủ loại sách, từ truyện ngụ ngôn, thần thoại, truyện thành ngữ cho đến danh tác trong và ngoài nước. Nó không kén chọn, cứ thấy sách là đọc. Có chữ nào khó cũng mặc kệ, đọc qua loa vẫn hiểu đại khái là được.

Ở nhà, mấy cuốn Câu chuyện kỳ lạ và Tri âm đã bị cô bé lật giở không biết bao nhiêu lần. Một cuốn chuyên viết về những chuyện ly kỳ khắp nơi, cuốn còn lại thì toàn những chuyện tình ngang trái đầy éo le. Trương Thiến phát hiện cô bé lén đọc, thế là mỗi sáng trước khi đi làm, bà lại giấu sách đi. Nhưng càng giấu, Hồ Mục Viễn càng tìm. Tìm thấy rồi, nó sẽ đọc một mạch, sau đó cẩn thận đặt sách về đúng vị trí ban đầu, không lệch một ly. Trang sách gấp ở đâu, cuốn sách nghiêng về bên nào, thậm chí góc đặt thế nào cũng y nguyên như cũ.

Cái giá của việc đọc sách dưới ánh sáng lờ mờ là đôi mắt cô bé ngày một kém đi. Từ đó, cô bé cũng đeo kính, y hệt mẹ mình.

Đôi khi đọc quá say sưa, cô bé quên luôn bát mì mà cha mẹ để sẵn trên bàn. Đến khi nhớ ra, sợi mì đã dính thành một khối khô cứng, không sao nuốt nổi. Thế là cô bé đi ra cuối hành lang tầng hai, lẳng lặng đổ cả bát xuống đống rác bên dưới.

Một hôm, vừa đổ xong, còn chưa kịp rời đi thì Hồ Đông Thành vác xe đạp từ cầu thang đi lên.

Hai cha con cách nhau một đoạn, Hồ Đông Thành đẩy xe lại gần, hỏi:

“Làm gì đó?”

Hồ Mục Viễn giật thót, giấu cái bát ra sau lưng, lí nhí:

“Không có gì ạ…”

Hồ Đông Thành không nói thêm gì.

Cô bé bước vào nhà. Hồ Đông Thành thì không. Ông dựng xe trước cửa, sau đó quay ra cửa sổ nhìn xuống một cái. Khi trở vào, tay áo đã được xắn lên.

Sau trận đòn, Hồ Mục Viễn ngồi vào bàn viết nhật ký tuần.

Mỗi tuần, thầy Cát đều bắt cả lớp viết một bài. Đây là bài tập mà cô bé ngán nhất. Vắt óc cả buổi, cũng chẳng nghĩ ra được gì để viết.

Con bé ôm cái mặt sưng lên, gặm đầu bút, không phòng bị nên lại ăn thêm một bạt tai nữa.

“Cái tật gì vậy? Lớn rồi mà còn cắn bút hả?”

Nó nào dám cãi lại, đành cúi xuống nhặt bút, hít sâu một hơi, nuốt ngược nước mắt vào trong.

Dưới lầu, Lưu Tử Quân cùng mấy đứa nhỏ đang hò hét ầm ĩ. Cô bé nghe ngóng một chút, đoán ra tụi nó đang chơi trò Ngựa con qua sông. Nghĩ một lúc, cô bé liền viết lại cả quá trình trò chơi vào vở.

Đầu tiên là tả sơ về thời tiết, sau đó giới thiệu cách chia đội, cuối cùng là ghi lại luật chơi chi tiết.

Những trò chơi cần đến sức mạnh thế này, Hồ Mục Viễn và Lưu Tử Huỷ chẳng bao giờ được xem trọng. Nhưng Lưu Tử Quân thì rất công bằng, cứ mỗi đội nhận một đứa, thế là chẳng ai thiệt cả.

Viết rồi viết, chẳng hay chẳng biết, Hồ Mục Viễn đã lấp đầy ba trang giấy. Cô bé thấy mỏi tay, thế là kết thúc vội vàng.

Hôm sau nộp bài, lòng cô bé có chút thấp thỏm. Nhưng đến khi nhận lại vở, nhìn thấy hàng chữ đỏ chót của thầy Cát, nó ngẩn ra:

“Sinh động, thú vị, nhưng tôi nghi là trò chép từ đâu ra đúng không?”

Đây là khen hay là chê?

Hồ Mục Viễn đọc đi đọc lại ba lần, cảm thấy chắc chắn đây là khen.

Từ hôm đó, mỗi lần viết nhật ký, cô bé lại ghi về một trò chơi. Đá gậy, ném nắp chai, đại chiến vòng quay, bịt mắt bắt dê, mười ba điểm… Những trò chơi Lưu Tử Quân dạy, cô bé đều kể hết vào vở. Không biết cậu ta học từ đâu ra lắm trò kỳ lạ như thế, lại còn rất nghĩa khí, chơi gì cũng không quên dắt theo hai cái “đuôi” là Lưu Tử Huỷ và Hồ Mục Viễn.

Một chiều thứ Sáu như bao chiều khác, Hồ Mục Viễn vừa rửa tay xong quay lại lớp thì thấy tổ trưởng mới phát bài xong.

Bạn ngồi trước cô bé là Chương Trì đang quay người lại, cầm quyển nhật ký của cô bé đọc.

Hồ Mục Viễn vội bước tới, “Cái đó là của tớ.”

“Biết rồi.” Chương Trì ngẩng lên, “Cho tớ xem một chút được không?”

… Cậu có phải đã đọc mất nửa quyển rồi không?

“Được.” Cô đáp, giọng hơi khó chịu. Nó không muốn bị xem là keo kiệt.

Chương Trì lật đến một trang, đẩy quyển vở về phía cô bé, “Trò này tại sao lại gọi là Ngựa con qua sông?”

“Đâu ngựa ở đâu?” Bạn cùng bàn của cậu, Vương Dận Thừa, cũng tò mò ghé vào xem. Trong lòng bàn tay cậu ta có một con ốc sên bé tí.

“Thì nó tên vậy đó.” Hồ Mục Viễn bị con ốc sên thu hút, bèn hỏi: “Cậu bắt nó ở đâu thế?”

Vương Dận Thừa đáp: “Sau sân bóng có nhiều lắm, lật mấy hòn đá lên là thấy ngay. Cậu có muốn chơi không? Ngày mai tớ dẫn cậu đi—— ơ mai là thứ Bảy nhỉ, vậy để thứ Hai nha.”

Hồ Mục Viễn chạm nhẹ vào râu của con ốc, nó co lại, rồi từ từ động đậy, để lại một vệt nước nhạt trên tay Vương Dận Thừa.

Trong lúc cô bé đang nghịch ốc, Chương Trì vẫn lật qua lật lại quyển vở.

Sao cậu ta vẫn chưa đọc xong? Định đọc đến bao giờ?

Hồ Mục Viễn chần chừ, không biết có nên hỏi không thì thấy Chương Trì bỗng bật cười.

“Buồn cười hả?” Vương Dận Thừa cũng tò mò ghé vào xem.

“Đừng đọc nữa!” Hồ Mục Viễn bực bội, giật phắt quyển vở lại.

“Ấy ——” Chương Trì kéo dài giọng, “Tớ còn chưa đọc xong mà——”

“Vở của tớ thì tớ có quyền.” Cô bé nhét vở vào ngăn bàn, lầm bầm: “Có gì hay đâu mà xem.”

“Hay mà.” Chương Trì đáp, “Cậu viết rất thú vị. À, nhà cậu ở đâu vậy, sao tớ chưa từng chơi mấy trò này? Tớ có thể qua đó chơi cùng không?”

Vương Dận Thừa cũng reo lên: “Cho tớ đi với!”

Hồ Mục Viễn bối rối, “Nhà tớ xa lắm.”

“Xa là bao xa?”

Cô bé ngập ngừng một lát, rồi đáp:

“Ở Khu Công Nhân mới, cậu biết không?”

Chương Trì ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu, “Không biết.”

“Tớ đã bảo là xa lắm mà. Thật sự rất xa.”

“Ồ.”

Chương Trì không nói gì thêm, quay lại chỗ ngồi.

Từ hôm đó, cậu thỉnh thoảng lại bắt chuyện với cô, hỏi cô đang đọc sách gì, bài tập toán thầy giao đến bài nào, đoạn hội thoại tiếng Anh cần học nằm ở trang mấy.

Vương Dận Thừa thì lại tự nhiên hơn hẳn, chẳng chút khách sáo mà chép bài của cô. Cậu ta là đứa nghịch nhất lớp, lúc nào cũng phải chơi đùa đến mồ hôi nhễ nhại mới chịu vào lớp. Cậu ta còn thích bắt đủ thứ côn trùng trong giờ nghỉ trưa, ngày nào cũng bị mấy bạn cán sự lớp ghi tên đầy một hàng trong sổ trực nhật.

Chương Trì cũng nghịch không kém. Cậu ấy chẳng sợ giáo viên chút nào, suốt ngày trong giờ Văn hay Khoa học đều hỏi những câu trên trời dưới đất. Có lúc còn lén đọc truyện tranh trong giờ học. Nhưng dường như thầy Cát lại rất quý Chương Trì, cứ vài hôm lại lấy tên cậu ấy làm ví dụ khi giảng bài. Dù có bắt gặp cậu vi phạm nội quy, thầy cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở rồi cho qua.

Hôm đó, trong giờ Đạo đức, Chương Trì lại đang giấu truyện tranh dưới ngăn bàn. Hồ Mục Viễn lén liếc mắt, thấy trong những khung truyện đen trắng là một đám đầu trọc đứng quanh miệng núi lửa, ai nấy đều để trần cánh tay rắn chắc.

Có gì hay ho chứ?

Ban đầu, cô không hứng thú, chỉ nhìn qua hai trang, ba trang… rồi không biết từ lúc nào, mắt cứ dán chặt vào những hình vẽ ấy.

Tai cô ù đi, không còn nghe thấy gì nữa. Cô rướn cổ, ngồi im lặng hết cả tiết học.

Mãi đến khi chuông reo, Hồ Mục Viễn mới giật mình, bừng tỉnh khỏi cốt truyện.

Chương Trì vừa tan học liền đặt quyển truyện lên bàn. Cô không với tới, trong lòng thấp thỏm, ngồi không yên. Sau cùng, cô đành bấm bụng, khẽ chọc chọc vào lưng Chương Trì.

Cậu quay lại, hỏi: “Gì thế?”

Hồ Mục Viễn khó khăn lắm mới cất lời: “Cậu… cậu có thể… cho tớ mượn xem được không?”

Cô chỉ vào quyển truyện.

Chương Trì không nói gì, lập tức đưa luôn hai cuốn trong ngăn bàn cho cô.

Hồ Mục Viễn như nhặt được báu vật, khẽ vuốt tay trên trang bìa, cẩn thận lật mở.

“Chương Trì, tối nay cậu có muốn đến nhà tớ ăn cơm không?”

“Ồ ô—” Vương Dận Thừa ở bên cạnh bỗng kêu lên trêu chọc.

Hồ Mục Viễn ngẩng đầu, thì ra Hạ Giai Ninh đã đi đến. Con bé ấy là “bạn gái tin đồn” của Chương Trì, chuyện này cả lớp ai cũng biết. Hai người họ hay đi học cùng nhau, lúc nào cũng chí chóe cãi nhau trong lớp.

“Cậu đáng đánh lắm nhé—” Hạ Giai Ninh đập một cái lên lưng Vương Dận Thừa, rồi quay sang Chương Trì: “Dì tớ tối nay về nhà, kiểu gì cũng có quà cho cậu đấy.”

Chương Trì đáp: “Tớ phải về nhà trước đã.”

“Gọi điện về nhà chẳng phải là xong à?” Hạ Giai Ninh kéo ghế ngồi cạnh cậu, lại nói: “À đúng rồi, cậu đã nghĩ ra làm gì cho cuộc thi Khoa học chưa?”