Sáng thứ Hai, Hồ Mục Viễn dán lại miếng băng cá nhân trên tay rồi mới đi học.
Đi một đoạn, cô bé cứ có cảm giác mình quên mất chuyện gì đó. Đến gần cổng trường, gặp vài bạn học đi lác đác, nó mới vỗ đầu nhớ ra – quên đội mũ vàng!
Cổng trường có mấy hàng quán bán mũ, nhưng cô không có tiền mua. Đứng tần ngần dưới gốc cây bàng, nó thấp thỏm, không dám vào. Nếu bị đội trưởng trực nhật thấy, thế nào cũng bị ghi tên, trừ điểm lớp. Nhưng mà, có đứng đây mãi thì cũng đâu ra được cái mũ từ trên trời rơi xuống. May là vẫn còn sớm, cô có thể nán lại một lúc.
“Hồ Mục Viễn, đứng đó làm gì thế?”
Quay đầu lại, cô bé thấy Chương Trì đi tới.
Nó chưa kịp trả lời, Chương Trì đã đoán ngay ra: “À, quên mũ chứ gì.”
Hồ Mục Viễn thở dài: “Ừ, quên mất tiêu.”
Chương Trì nắm tay cô kéo đi: “Đi theo tớ.”
Trường Tiểu học Khu Một có bức tường gạch cao bao quanh, nhưng phía bên trái, gần đường lớn, có một đoạn rào sắt. Chương Trì dắt cô tới đó rồi buông tay.
“Cậu đứng đây đợi.” Cậu nói, “Tớ vào trước, rồi sẽ vòng ra đưa mũ cho cậu.”
“Ừ.” Hồ Mục Viễn bám vào song sắt, ngó đầu vào trong, “Nhưng cậu ra kiểu gì?”
Bên trong là bãi cỏ đầy lá rụng, xung quanh lại có một hàng bụi cây rậm rạp.
“Dễ mà.” Chương Trì nói rồi chạy đi.
Một lát sau, Hồ Mục Viễn nghe thấy tiếng sột soạt, thì ra Chương Trì đang luồn lách qua mấy bụi cây, len lỏi chui ra.
“Bên này này!” Hồ Mục Viễn sợ bị phát hiện, chỉ dám khẽ vẫy tay.
Chương Trì bước trên lớp lá khô lạo xạo, âm thanh trong tai cô vang rền như sấm, khiến cô sợ xanh mặt. Cô chưa bao giờ để ý bước chân có thể gây tiếng động lớn đến vậy.
Cũng may, mọi chuyện trót lọt. Cái mũ vàng thành công “vượt biên”, trao vào tay cô.
“Cảm ơn nha!”
Hồ Mục Viễn thuận lợi vào trường, lòng thầm biết ơn Chương Trì. Cô định trả lại mũ cho cậu thì cậu nắm lấy cổ tay cô: “Tay cậu sao thế?”
“Không sao. Xước tí da thôi mà.”
Cô không muốn nhắc tới chuyện ngớ ngẩn của mình, liền đưa tay phủi sạch mấy chiếc lá mắc trên quai cặp của Chương Trì.
Hai người cùng vào lớp.
Vương Dận Thừa đang cắm cúi trên bàn, miệng líu lo: “Lão Nhất lái máy bay, Lão Nhị ném bom… Lão Cửu, Lão Thập té hết, hai cậu cũng té luôn đi—”
Chương Trì: “Cậu mới té! Mà hôm nay sao đến sớm vậy?”
“Làm bài bù chứ gì nữa! Chị tớ dẫn đi công viên chơi hai ngày, bài tập chưa viết chữ nào.” Vương Dận Thừa sốt ruột nhìn sang cặp của Hồ Mục Viễn, “Hồ Miên Miên, mau đưa bài tập đây cho tớ!”
“Tớ không phải Hồ Miên Miên!”
“Cậu chính là Hồ Miên Miên.” Chương Trì – tác giả của cái biệt danh đó – lại mạnh miệng, “Hồ Mục Viễn, Hồ Mục Viễn, đọc nhanh lên là ra Hồ Miên Miên.”
Hồ Mục Viễn bĩu môi: “Đúng là cái đồ học dốt đánh vần.”
Vương Dận Thừa vừa chép bài vừa tám chuyện: “Ê, Chương Trì, hè này cậu đi chơi đâu?”
“Xem cậu của tớ muốn đi đâu đã.” Chương Trì quay sang hỏi Hồ Mục Viễn, “Cậu thì sao?”
“Hả?” Hồ Mục Viễn đáp, “Ở nhà thôi chứ sao.”
Mới đầu hè, Trương Thiến dắt Hồ Mục Viễn ra tiệm chụp ảnh.
Đã hai năm rồi cô chưa về Thiệu Thành, nhớ bà ngoại quá, đành gọi điện dặn mẹ gửi cho mấy tấm ảnh.
Tiệm chụp hình nhỏ xíu, Hồ Mục Viễn ôm một trái dưa hấu nhựa xanh bóng, đứng trước tấm phông nền “biển xanh mây trắng” chụp một tấm. Rồi lại đổi sang ôm một trái bí đỏ, ngồi lên bãi “cát trắng” tinh khôi, chụp thêm một tấm nữa.
Tối nào cũng vậy, Hồ Mục Viễn lại lấy cớ đi nhặt chai, chạy ra sân bóng rổ.
Giữa tháng Bảy, cuối cùng cô cũng lại gặp được Đàm Nhất Chu.
Anh đứng ngoài vạch ba điểm, tay nhồi bóng nhàn nhã. Nhìn thấy mái tóc bông xù quen thuộc, anh bật cười:
“Ồ, nhóc con lớn tướng rồi nhỉ.”
Trước khi gặp, cô mong mãi. Nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy anh, cô lại không dám đến gần, cứ đứng đó, lúng túng nhìn quanh như đang tìm thứ gì.
“Qua đi.”
Đàm Nhất Chu hất cằm, ra hiệu cho cô trông hộ thùng giấy.
Hồ Mục Viễn chạy lóc cóc tới, ngồi bệt xuống đất, chống cằm xem bóng. Chính xác hơn, là xem Đàm Nhất Chu.
Anh chẳng khác mấy so với mùa hè năm ngoái. Da trắng, chân tay dài, động tác tranh bóng nhanh thoăn thoắt, bứt phá gọn lẹm, chạy như một cơn gió.
Giữa trận, Đàm Nhất Chu đi đến, ngồi xổm bên cạnh cô.
“Ngày nào cũng nhặt, kiếm được bao nhiêu rồi?” Anh hỏi.
Hồ Mục Viễn đáp: “Em kiếm được mấy chục đồng ấy nhé.”
Ở khoảng cách gần thế này, cô bé cảm giác mấy sợi tóc bết mồ hôi trên trán anh như sắp đâm vào mắt mình.
Anh bật cười: “Nhiều thế cơ à! Thế mà anh cho em không biết bao nhiêu chai rồi, có thấy em mời anh cây kem nào đâu.”
Hồ Mục Viễn nói ngay: “Anh thích ăn vị gì? Em mua cho.”
“Rộng rãi ghê ta.”
“Phải vậy chứ.”
“Được, đi!” Đàm Nhất Chu đứng dậy, “Hôm nay không lột của em một bữa thì phí quá.”
Hồ Mục Viễn lẽo đẽo theo sau. Thấy anh sắp quẹo vào tiệm tạp hóa trong khu, cô vội níu áo anh lại.
“Qua tiệm khác đi.”
“Sao thế?”
Cô không dám dừng lại lâu, lách qua anh, đi thẳng: “Em sợ gặp bố.”
“Bố em đáng sợ lắm à? Đánh người hả?” Anh hỏi bâng quơ.
Cô không đáp. Anh rảo bước theo, xoa đầu cô:
“Hôm nay sao không gọi anh là anh hả, nhóc con?”
Hồ Mục Viễn ngước mắt, gọi khẽ: “Anh Nhất Chu.”
“Ừ, ngoan.”
Đến cửa hàng nhỏ đầu phố, Đàm Nhất Chu bảo cô chọn trước.
Cô lắc đầu: “Em không ăn.”
Anh xỏ tay vào túi quần: “Em không ăn thì anh cũng không ăn.”
Cô nghĩ ngợi một chút, rồi lấy một cây kem sữa trứng.
Đàm Nhất Chu thì ngó ngang ngó dọc, xong vớ ngay một thùng kem sô-cô-la giòn.
Hồ Mục Viễn há hốc miệng, kinh ngạc níu chặt cửa tủ kem, cuống quá nói chẳng nên lời: “Em… em… em…”
Anh thích chí hỏi lại: “Em gì cơ?”
Cô còn chưa nói được câu nào, anh đã trả tiền xong.
Nó liền tiu nghỉu.
Anh đẩy cô ra ngoài, chậm rãi nhai kem, giọng ra vẻ dặn dò:
“Lần sau nhất định phải đãi anh đấy.”
Khai giảng xong, Vương Dận Thừa vừa thấy cô đã la toáng lên:
“Trời đất ơi, sao cậu đen thế! Suýt nữa không nhận ra!”
Suốt kỳ nghỉ hè, cô phơi mặt dưới nắng, lang thang khắp đường nhặt chai, không đen mới lạ.
Cô thản nhiên đáp: “Đen thì sao. Rồi cũng trắng lại thôi.”
Vương Dận Thừa tò mò: “Cậu cũng đi biển chơi à?”
“Hả?”
Cậu ta quay lại gọi Chương Trì:
“Chương Trì, lại đây coi! Hồ Mục Viễn đen ngang ngửa cậu luôn nè!”
“Thật á?”
Chương Trì lững thững bước tới, ngồi xuống trước mặt cô.
Cô nhìn cậu, cậu cũng nhìn cô.
Chương Trì rõ ràng đen hơn hẳn trước, tóc hình như vừa mới cắt, trông có phần rắn rỏi hơn.
Cậu đưa tay lên, đặt cạnh bàn tay cô để so màu da, điềm nhiên nhận xét:
“Tớ vẫn nhỉnh hơn chút.”
Vương Dận Thừa trợn mắt: “Có thù oán gì hả?”
Hồ Mục Viễn bật cười, quay sang nhìn Chương Trì, hai người đều bật cười thành tiếng.
Vương Dận Thừa gãi đầu: “Hai người cười gì vậy? Cười tớ hả?”
Cô lấy lại vẻ nghiêm túc: “Đâu có. Mau về chỗ đi, thầy sắp tới rồi.”
Lời của editor:
Có bác nào thích anh Nhất Chu giống tui khum