Mùa Hoa Hạnh Năm Ấy

Chương 4



7.

 

Năm Cảnh Hòa thứ chín, cũng là năm thứ hai ta làm hoàng hậu.

 

Thái hậu ngày ngày bắt ta tĩnh tâm chép kinh Phật, nay lại bắt đầu tuyển phò mã cho Ôn Chiêu – nàng mới tròn mười sáu. Trăm chọn ngàn tuyển, chân dung các thiếu niên tài mạo phủ bụi nơi giá gỗ, nàng ta chẳng buồn liếc mắt lấy một lần. Thái hậu bó tay, bèn triệu Giang Phù vào cung, bảo hai ta thay nhau khuyên nhủ.

 

Ngày hai mươi tháng Chạp, ngoài điện tuyết rơi trắng xóa. Giang Phù vừa lật củ khoai nướng trên lò vừa ngáp dài hai tiếng, lười nhác nói:

“Khuyên cái gì mà khuyên, ngươi xem Ôn Chiêu là em chồng, người ta lại muốn làm chị dâu ngươi kìa…”

 

Ta phun ngụm trà nóng thẳng vào mặt nàng, ho đến đỏ mặt tía tai.

 

Sau lưng, Ôn Chiêu thình lình ghé sát lại, ánh mắt cong cong như trăng non:

“Ta thích ca ca của tỷ thật mà.”

 

“Tủ giành hoàng huynh ta, chẳng lẽ không cho ta giành ca ca của tỷ?”

 

Gió lùa qua song cửa phủ đầy tuyết, thổi tung hương khói trong điện, cũng khuấy động từng lớp tình ý đang lặng lẽ dâng trào trong tim thiếu nữ.

 

Thích là một chuyện, nhưng có được chấp nhận lại là chuyện khác.

 

Theo luật triều Chu, phò mã không được tham chính. Mà ca ca ta – Thẩm Vân Châu – là Đại tướng trấn thủ Tây Bắc, là người kế thừa tước vị Trung Dũng hầu, từ lâu đã sẵn lòng dùng m.á.u mình tưới lên chiến trường. Chớ nói gì hoàng thượng hay bá quan văn võ, ngay cả Giang tướng và Thái hậu, thậm chí chính huynh ấy cũng không thể đồng ý.

 

Bằng không, sao đến nay huynh ta đã hai mươi bốn mà vẫn chưa thành thân?

 

Ta còn đang do dự, Giang Phù đã hiến kế:

“Thẩm Vân Châu là người có trách nhiệm, ngươi ra cửa cung chặn đường huynh ấy, trước mặt bao người bày tỏ tâm ý, tạo thành chuyện đã rồi, đến lúc đó cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới!”

 

Ôn Chiêu nửa tin nửa ngờ:

“Vậy sao ngươi không làm thế với hoàng huynh ta?”

 

Giang Phù sững người, lập tức ỉu xìu như tàu lá chuối héo:

“Ai bảo cha ta là tể tướng…”

 

Thấy không? Gặp chuyện lớn, dựa cha không bằng có huynh.

 

8.

 

Mấy năm nay, tính tình Ôn Chiêu càng thêm dịu dàng đoan trang. Nàng vốn chẳng phải loại to gan lớn mật, nên chuyện kia ta cứ nghĩ nàng chỉ nói đùa. Nào ngờ ba hôm sau, vào giờ tan triều, nàng thật sự chặn ca ca ta ở cung đạo.

 

Giữa dòng người tấp nập, thiếu nữ tay chân luống cuống, trái tim như nai con nhảy loạn trong lồng ngực, đôi mắt ánh lên vẻ khẩn trương đầy chờ mong, cứ nhìn mãi vào người mà nàng thương thầm.

 

Từ khi sinh ra, nàng đã bị giam cầm trong thân phận công chúa, chỉ duy có lần này là dám nghịch thiên mà tranh lấy.

 

Thế nhưng cuối cùng, nàng khóc chạy về điện, còn ca ca ta – người xưa nay cứng rắn không nói nhiều – vẫn đứng yên một mình giữa gió tuyết. Bóng lưng huynh cao lớn như núi, chẳng hề lung lay.

 

Khi cung nhân báo tin, ta đang bị phạt quỳ ở Hoài Ân điện.

 

Lý do rất đơn giản: ta đề nghị ban hôn công chúa cho huynh ta.

 

Hoàng đế lần đầu nổi giận, mắng ta hồ đồ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi có thể lấy muội ta, sao huynh của muội ta lại không thể cưới muội ngươi?”

 

Ta liền mắng chàng là hôn quân, rồi tiện thể mắng luôn mẫu thân chàng một trận.

 

Cha từng dạy: vào cung thì chớ mắng mẹ chồng, đã làm hoàng hậu càng không thể.

 

Nhưng ta mắng rồi. Mắng một cách chính khí lẫm liệt, mắng đến rung trời chuyển đất.

 

Kết quả, ba người chúng ta – ba người phụ nữ tôn quý nhất triều đình – lại bị người đàn bà tôn quý là Thái hậu, phạt quỳ ở Hoài Ân điện.

 

Giống hệt những lần còn nhỏ, gây chuyện rồi bị phạt.

 

Trăng sáng vằng vặc, hoàng đế sau khi phê xong tấu chương, tự tay mang đến một hộp đồ ăn. Cá chua ngọt, bồ câu ngũ vị, chân vịt om mềm… khiến chúng ta nuốt nước miếng ừng ực.

 

Hoàng đế rốt cuộc cũng chịu bỏ cái vẻ nghiêm trang lạnh lùng, nở nụ cười bất đắc dĩ:

“Không bàn thân phận, chỉ luận chân tình. Các muội nói gì ta cũng không giận, nhưng ta nói gì các muội cũng không được giận.”

 

Ta với Giang Phù vùi đầu ăn, mặc kệ hắn thuyết lý.

 

Đến lúc hắn nói tới câu:

“Công chúa có trách nhiệm của công chúa, tướng quân có trung dũng của tướng quân.”

 

Ôn Chiêu – người từ nãy quỳ thẳng tắp – bỗng bật thốt:

“Cút.”

 

Hoàng đế ngẩn ra, vươn tay xoa đầu muội, rồi ném cho ta ánh mắt cầu cứu.

 

Ta chẳng cần nghĩ, lười biếng ngáp dài:

“Muội ngươi bảo ngươi cút.”

 

Giang Phù đang gặm chân vịt chưa hiểu chuyện, thấy ta và Ôn Chiêu trừng mắt nhìn mình, đành hắng giọng:

“Thần nữ không muốn ngài cút… nhưng muội ngài và vợ ngài muốn. Thần nữ đành thỉnh bệ hạ… cút.”

 

Một đấng thiên tử, bị ba cô nương chúng ta thay phiên ghét bỏ, mà lại không giận.

 

Không chỉ thế, bị Giang Phù mắng xong, hắn còn vui vẻ lấy từ n.g.ự.c ra một bình rượu, trong tay áo lại móc ra bốn chiếc chén nhỏ.

 

Rót rượu xong, thấy không ai thèm đoái hoài, hắn cô đơn tự uống, cuối cùng đành thở dài:

“Thật không biết phải làm sao với các muội… Nhưng chuyện của Vân Châu, để trẫm nghĩ cách đã.”

 

Chỉ với một câu “nghĩ cách”, ba chúng ta như sống lại, tranh nhau móc tay thề hứa.

 

Hoàng đế chê chúng ta trẻ con, giãy nảy không chịu móc tay. Nhưng ba chúng ta cứ thế nắm chặt lấy cánh tay hắn, không chịu buông.

 

Đêm đông ánh trăng như bạc, Hoài Ân điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa vang khắp trời cao.

 

Mãi sau này, có vô vàn lần ta tự hỏi:

 

Giá như hôm ấy thật sự móc tay, cùng thề nguyện.

 

Liệu mọi chuyện có đổi thay?