Mùa Hoa Hạnh Năm Ấy

Chương 5



9.

 

Chuyện của Ôn Chiêu còn chưa tìm được cách giải quyết, triều Đại Chu và Bắc Khương lại bùng nổ chiến sự. Việc này vốn chẳng hiếm lạ gì. Từ khi lập quốc đến nay, Đại Chu và Bắc Khương chưa từng ngừng giao tranh. Bắc Khương muốn cướp thêm đất đai, còn Đại Chu lại muốn thu hồi lãnh thổ triều trước để lại… Đại chiến, tiểu chiến kéo dài suốt hơn ba trăm năm, sớm đã thành chuyện thường tình.

 

Chỉ là không ngờ, chiến sự mới bùng nổ chưa đầy nửa tháng, Bắc Khương lại chủ động cầu hòa. Để tỏ rõ thành ý, bọn họ thậm chí còn phái nhị Hoàng tử – người được lập làm người kế vị – đến xin gặp thống soái quân Tây Bắc, Thẩm Vân Châu để đàm phán. Nếu đàm phán thành công, thì sẽ có cơ hội thu hồi lại lãnh thổ đã mất năm xưa.

 

Trước ngày đại quân xuất chinh, đại ca ta – người vốn nghiêm khắc ít cười – lại bất ngờ từ trong n.g.ự.c lấy ra ba tượng bùn sắc màu sặc sỡ.

 

Nói là nhìn thấy thú vị, tặng cho ta, Giang Phù và cả Ôn Chiêu làm lễ vật. Ba pho tượng nhỏ đáng yêu, nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn, giống hệt cô nương nhỏ năm ấy, lúc nào cũng cười như nai con ngập tràn ánh nắng. Rõ ràng đều là phàm nhân, rõ ràng đều có một trái tim biết rung động, vậy mà hết lần này đến lần khác lại bị ràng buộc, để rồi tình cảm chôn chặt trong lòng, vòng vo rối rắm không thể nói ra.

 

Ôn Chiêu ngồi trên xích đu, ôm lấy tượng bùn mà thất thần, Thái tử Ôn Dự khẽ thở dài một tiếng, xoay người bước vào điện.

 

“Nếu đàm phán thuận lợi, đợi Vân Châu trở về, trẫm sẽ ban hôn cho hắn và Ôn Chiêu. Thánh chỉ vừa ban, dù người đơig muốn hay không, cũng phải thành hôn.”

 

Ta và hắn là phu thê hữu danh vô thực suốt hai năm. Đây là lần duy nhất hắn lấy thân phận đế vương ra uy, muốn khiến nhà họ Thẩm trung liệt suốt đời và triều thần ngoan cố chịu cúi đầu. Có lẽ bởi hắn cũng là kẻ bị giam trong mối tình đơn phương không có hồi kết, nên mới thấu hiểu sự dằn vặt đến tận tâm can kia, mà muốn thành toàn cho người khác.

 

Ta vui vẻ giở lịch hoàng đạo, cùng hắn chọn ngày lành tháng tốt. Ngày cưới còn chưa định xong, thì thái giám chưởng sự canh giữ ngự thư phòng đã hoảng hốt chạy vào báo tin — biên cương xảy ra đại biến.

 

10.

 

Tháng Bảy năm ấy, Bắc Khương giả ý cầu hòa, không tiếc dùng nhị Hoàng tử làm mồi nhử, bố trí phục binh trong doanh trướng, mưu toan ám sát đại tướng quân Tây Bắc.

 

Đại ca g.i.ế.c c.h.ế.t Thái tử Bắc Khương, dẫn quân liều c.h.ế.t phá vây, cùng cha bị vây giữ tại Thương Sơn.

 

Cùng lúc đó, địch nhân thừa cơ triều ta không phòng bị, mang binh lực gấp trăm lần, trong vài ngày đã liên tục công phá ba ải trọng yếu: Hàm Dương, Gia Dự, Bình Cốc…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khi tin truyền đến kinh thành, quân Tây Bắc đã lấy cái giá là thương vong gấp nhiều lần mới miễn cưỡng ngăn được kẻ địch bên ngoài Thương Sơn. Nếu Thương Sơn thất thủ, sẽ là vùng đồng bằng rộng lớn, Đại Chu không còn đường lui, cũng không thể phòng thủ… Giang sơn xã tắc, nguy nan trong một đêm.

 

Toàn triều rối loạn, đến cả Giang Tể tướng – người phò tá hai đời hoàng đế – cũng không giữ được bình tĩnh. Giang Phù hai lần vào cung dò tin, chẳng qua vì Tể tướng cần biết hoàng đế định liệu thế nào.

 

Nay thế cục nguy cấp, đa số đại thần đều đề nghị hòa thân. Nếu chiến loạn trăm năm có thể chấm dứt vì một cuộc hòa thân, thì tất cả đều đáng giá. Huống chi hiện tại trong hoàng thất, công chúa đến tuổi xuất giá cũng chỉ còn mỗi Ôn Chiêu.

 

Giang tể tướng giận dữ ngay tại triều, mắng mỏ quần thần hồ đồ.

 

“Một trận huyết chiến quyết định sự sống còn của quốc gia, có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt. Đến lúc ấy, nếu chiến sự tái khởi, công chúa đã xuất giá, chẳng lẽ lại mang đầu ra gánh thay?”

 

Việc triều đình, liên quan đến vận mệnh quốc gia, Giang tể tướng dốc sức vãn hồi thế cục, song hiệu quả chẳng bao nhiêu. Lúc này, chỉ còn cách thăm dò ý chỉ hoàng đế.

 

Ta từ ngự thiện phòng đoạt lấy canh nhân sâm cung nữ nấu cho Thái hậu, giả bộ dịu dàng đoan trang, mang đến ngự thư phòng.

 

Ôn Dự đang phê tấu chương, ngẩng đầu lên, thần sắc mỏi mệt, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã hiểu rõ tâm tư ta.

 

“Yên tâm đi, giữ nhà bảo quốc là chuyện của nam nhi, trẫm sao nỡ để Ôn Chiêu hòa thân?”

 

Nói xong, hắn chẳng dừng lại dù chỉ một khắc, lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.

 

Chỉ để lại ta đứng đó, tiến lui đều khó.

 

Ta biết triều đình là chốn như thế nào, cũng hiểu hắn đang gánh chịu áp lực ra sao. Nhưng nếu ta không ích kỷ một lần, không vì Ôn Chiêu mà tranh đấu, thì sợ rằng nàng cũng sẽ giống ta và Ôn Dự – bị giam cầm trong số mệnh đầy trớ trêu, mỗi người ôm một nỗi khổ riêng.

 

Nhưng chẳng ai ngờ được, người cuối cùng tự bước ra — lại chính là Ôn Chiêu.