11.
Tin công chúa hòa thân truyền khắp hoàng cung, Ôn Dự giận đến mức đập nát cả ngự thư phòng. Không ai ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này.
Năm xưa, nàng là tiểu công chúa dịu dàng ngoan hiền, từng bất chấp lễ giáo, chặn đường một vị đại tướng cốt thép nơi cung đạo. Giờ đây, nàng lại lần nữa đứng giữa cung đạo, không phải chặn một người, mà là cả triều thần. Chỉ để ép Ôn Dự hạ chỉ ban hôn, lấy thân đổi lấy sinh lộ cho tướng sĩ Thương Sơn, cho đại ca nàng.
Thái hậu từng nói: “Là người nhà họ Thẩm, nam nhi giữ biên cương, nữ nhi hộ giang sơn.”
Ta từng nghĩ, đó chỉ là số mệnh của riêng ta, là sứ mệnh của người nhà họ Thẩm. Nào ngờ, lời năm xưa chưa dứt, còn một câu sau chưa kịp nói ra:
“Công chúa sẽ gả đi xa, tướng quân sẽ giữ cửa ải.”
Ngày đoàn hòa thân khởi hành, Ôn Chiêu khoác hồng y giá cưới, như thường lệ, vẫn kéo tay ta và Giang Phù, nở nụ cười dịu dàng:
“Còn nhớ năm mười hai tuổi, chúng ta thả đèn bên sông Trường Hà, ước nguyện không?”
Dĩ nhiên là nhớ. Làm sao quên được?
Đêm ấy trời sao đầy trời, ba thiếu nữ vô ưu vô lo dựa vào nhau, mỗi người thì thầm nguyện ước. Con gái tướng quân muốn trấn thủ biên quan, hậu nhân trung thần muốn làm hoàng hậu. Chỉ riêng nàng – tiểu công chúa dịu dàng – chống cằm, mãi chẳng chịu mở miệng.
“Đêm đó, điều ta ước chính là—việc các ngươi muốn làm, cứ yên tâm mà làm; việc các ngươi không làm được, thì để ta làm thay.”
“Uyển Từ, bao năm nay tỷ bị giam trong cung không vui, tỷ hận hai tỷ tỷ c.h.ế.t không ai minh oan, tỷ hận mẹ đã nhốt tỷ lại, tỷ hận đám triều thần luôn miệng trung quân ái quốc, nhưng lại bắt một công chúa như muội phải đi hòa thân… Nhưng Uyển Từ à, chúng ta đời này, vốn sinh ra là để gánh lấy điều gì đó.”
Trên đời này, chẳng có chuyện gì là dễ dàng. Trên đời này, chẳng có ai là không phải chịu thiệt thòi. Mỗi người đều chôn giấu uất ức, cam lòng bị trói buộc trong sứ mệnh của chính mình.
Chỉ vì… nếu giữ được giang sơn này, thì đời sau tướng quân và công chúa mới có thể bên nhau trọn vẹn, hoàng đế và tiểu thư thế gia mới có thể tự do lựa chọn người mình yêu.
Nếu đã không thể sống cho bản thân, thì hãy sống vì trách nhiệm. Nếu không thể sống cho đời này, thì phải sống vì ngàn năm sau.
Thế hệ chúng ta có chút khổ cũng chẳng sao.
Chỉ cần thế hệ sau không phải lặp lại số phận của chúng ta…
Thẩm Uyển Từ, như vậy… mới đáng.
12.
Năm Cảnh Hòa thứ mười hai, năm thứ hai kể từ khi công chúa hòa thân, ta rốt cuộc cũng gánh vác bổn phận hoàng hậu, sinh ra trưởng tử đích tôn của Đại Chu – Vĩnh Cơ.
Ôn Dự là một vị minh quân. Từ ngày Ôn Chiêu đi Bắc Khương, hắn cũng bắt đầu cố gắng trở thành một người phu quân tốt.
Hắn tự tay vẽ mày cho ta, tự tay nấu mì trường thọ, thậm chí còn tự tay mài giũa trâm phượng khảm đông châu tặng ta.
Từng việc, từng món, đều chứng minh rằng—hắn đang cố gắng yêu ta.
Phải, là cố gắng yêu ta.
Chúng ta không còn trẻ, cũng chẳng thể tùy hứng nữa.
Ai cũng phải gánh lấy trách nhiệm của mình. Gánh lên, bước tiếp, mới xứng đáng với Ôn Chiêu – người đang lưu lạc nơi dị quốc.
Những năm này, đèn trong ngự thư phòng chưa từng tắt; doanh trại ngoài ngoại ô kinh thành cũng đèn đuốc thâu đêm.
Mọi người đều mong mỏi – mong Ôn Chiêu nơi xa xôi Bắc Khương được bình an, mong ngày Đại Chu hưng thịnh, có thể đón công chúa về triều.
Chỉ là… cha ta không đợi được ngày ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông cả đời chinh chiến, dâng trọn thân mình cho non sông Đại Chu.
Vậy mà đến năm Vĩnh Cơ biết gọi “ngoại tổ phụ”, ông mới mỉm cười ra đi.
Cha từng nói:
“Đánh giặc cả đời, chỉ nghe người khác gọi mình là tướng quân. Nghe đứa nhỏ gọi một tiếng ‘ông ngoại’, ta ghen tỵ từ trong tim đấy.”
Nhưng ghen tỵ thì sao? Biên cương chưa yên, đất đai chưa thu hồi…
Chỉ có những nam nhi nhà họ Thẩm dốc hết sức lực, mới khiến bá tánh thiên hạ có chỗ nương thân, có nơi an hưởng tuổi già. Nếu vậy, thì chức ngoại tổ phụ… không làm cũng được.
“Sống sót, thu lại đất đai, giải trừ nguy cơ của giang sơn, đón công chúa hồi triều…”
Đó là những lời cuối cùng của cha – dặn lại đại ca ta.
Năm Cảnh Hòa thứ mười lăm, hoàng đế Bắc Khương băng hà.
Tân đế sợ hãi trước quốc lực Đại Chu ngày càng lớn mạnh, bèn hạ chiếu, đưa công chúa hòa thân suốt năm năm trở về, chỉ mong hai nước từ đây giảng hòa, dẹp bỏ mâu thuẫn trăm năm.
Ba trăm năm mươi bảy năm!
Từ khi lập quốc đến nay, Đại Chu đã đánh trận suốt ba trăm năm mươi bảy năm.
Biết bao trung hồn chôn nơi cát bụi, biết bao lão phụ đến c.h.ế.t vẫn ngóng con trở về…
Đến hôm nay, rốt cuộc cũng đổi lấy thái bình.
Triều thần mừng rỡ, bách tính hoan hỉ.
Kim loan điện, triều thần quỳ xuống thỉnh cầu.
Công bộ xin trùng tu phủ Trung Dũng hầu, Lễ bộ thỉnh may áo cưới cho công chúa, Khâm thiên giám thỉnh chọn ngày lành tháng tốt.
Họ muốn hoàng thượng ban hôn.
Ban một đại hôn xứng đáng, cho công chúa và tướng quân đã bỏ lỡ năm năm.
Khắp triều đình vui mừng, chỉ có Giang tể tướng đức cao vọng trọng là mày mãi không giãn.
Bởi vì… đất đai của triều trước vẫn chưa thu về.
Vương cung Bắc Khương kia, vẫn vững vàng xây trên hài cốt vô số con dân Đại Chu.
Vị lão thần phò tá hai đời quân vương ấy, không ngại uốn cong tấm lưng đã cứng đờ cả đời, quỳ trên điện Kim Loan.
Giống như năm xưa ông phản đối công chúa hòa thân, thì nay cũng kiên quyết phản đối công chúa gả cho tướng quân.
Tin truyền đến Từ Ninh cung, Thái hậu đã thoái vị nhiều năm cũng nổi giận, mắng hoàng đế hồ đồ.
Vua đành bất đắc dĩ, tạm hoãn việc ban hôn.
Giang Phù lén an ủi ta:
“Sau này còn dài, chỉ cần Ôn Chiêu trở về, sớm muộn gì cũng sẽ gả cho đại ca ngươi.”
Sau này còn dài, mọi thứ đều còn có thể xoay chuyển.
Nhưng…
Tiểu công chúa của chúng ta sẽ không bao giờ trở về nữa.
Ôn Chiêu đã chết.
Chết ở năm thứ năm nơi dị quốc hòa thân.
Chết trên con đường trở về cố hương, để đoàn viên với tướng quân của nàng…