13.
Không ai hiểu vì sao tỳ nữ đã ở bên công chúa suốt năm năm trời lại bất ngờ ra tay hành thích nàng. Cũng như chẳng ai kịp phản ứng lại, nàng ta đã lập tức tự vẫn bên cạnh công chúa. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ đến mức không ai kịp phòng bị.
Chỉ có con d.a.o găm dính máu, đến từ Bắc Khương, đã phơi bày tất cả.
Chúng tướng Đại Chu phẫn nộ. Một cơn giận của kẻ áo vải, m.á.u vung xa đến năm thước.
Họ chẳng buồn nghe Bắc Khương biện giải, chỉ một lòng theo sát vị tướng quân mà họ tin tưởng nhất, như kẻ hóa cuồng mà tràn vào đất địch.
Trong trận tử chiến quyết định vận mệnh hai nước ấy, binh sĩ xông pha trận mạc, gặp người là chém, thẳng đến khi phá tan vương thành Bắc Khương, thu hồi những vùng đất đã bị triều trước cắt nhượng.
Đại Chu và Bắc Khương giao chiến suốt mấy trăm năm, trải qua năm đời triều đình, chẳng biết đã chôn vùi bao nhiêu sinh mạng trai tráng. Cuộc binh đao kéo dài ba trăm năm mươi bảy năm ấy, cuối cùng cũng khép lại.
Nó kết thúc vào năm thứ mười lăm kể từ khi Ôn Dự nắm giữ giang sơn.
Kết thúc vào đời thứ năm nhà họ Thẩm trấn thủ biên cương.
Kết thúc trên con đường công chúa Ôn Chiêu trở về đất nước.
Giang sơn đã yên, đất đai đã thu lại… Lời thề son sắt thuở thiếu thời, rõ ràng đã thành toàn quá nửa.
Thế nhưng cũng giống như ánh mắt dịu dàng như nai tơ của người thiếu nữ ấy—cô gái tốt lành, trong trẻo thuần hậu năm xưa—đã mãi không thể trở lại.
Tình cảm non dại năm ấy của bọn ta, cũng đã hoàn toàn tiêu tan theo khói bụi thời gian.
14.
Một năm sau khi Ôn Chiêu rời đi, Thái hậu cũng qua đời.
Người phụ nữ ấy—xuất thân từ dòng dõi tướng môn nhà họ Thẩm, từng một lòng muốn cầm kiếm trấn giữ biên cương—mười sáu tuổi đã trở thành mẫu nghi thiên hạ, hai mươi sáu tuổi buông rèm chấp chính… Từ Tiên Đế cho đến đương kim Hoàng thượng, bà đã thủ hộ chốn thâm cung này suốt hai mươi lăm năm ròng rã.
Chỉ để phò tá ấu quân khôn lớn, giữ cho giang sơn không nghiêng ngả.
Một đời cô quạnh, bà không phụ sự ủy thác của Tiên Đế, không phụ thanh danh trung liệt của dòng họ Thẩm.
Nhưng cũng vì toan tính cả đời, bà đành lòng chia cắt hai đôi uyên ương, nhẫn tâm bẻ gãy đôi cánh của một nữ nhi tướng gia.
Chính vì mang nặng nỗi day dứt, nên bà luôn muốn bù đắp một điều gì đó.
Ngày lâm chung, Thái hậu nhìn chằm chằm vào chiếc túi thơm cũ kỹ đeo bên hông Ôn Dự, yếu ớt mỉm cười:
“Giang Phù là một cô nương tốt… Hãy đón nàng vào cung đi.”
Năm mười ba tuổi, Giang Phù đem lòng thầm mến vị hoàng huynh từng nhặt diều giúp nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ khoảnh khắc rung động ấy, lòng nàng không còn chỗ cho ai khác. Vì một chữ “tình”, nàng cứ thế chờ đợi, cuối cùng tự biến mình thành lão cô nương.
Vị hoàng đế mười bảy tuổi năm ấy, há chẳng từng đem lòng yêu quý cô gái rạng rỡ, bướng bỉnh kia hay sao?
Chiếc túi thơm cũ kỹ mà người thường đeo bên mình, chính là do Giang Phù khi mới mười ba tuổi tự tay thêu tặng.
Còn nhớ năm đó, giữa vườn cung gió thu hiu hắt, hoa quế rơi đầy trời.
Ôn Chiêu ngồi cùng nhũ mẫu học thêu túi thơm, Giang Phù nằng nặc đòi học theo, cuối cùng lại thêu thành một cái túi vừa xấu vừa méo mó.
Nàng vốn tự cao, không chịu nổi lời chê cười, giận dỗi ném phắt túi ra ngoài cửa sổ.
Vậy mà sau bao năm lặng lẽ trôi qua, tình cảm dang dở năm ấy lại được người trong lòng cẩn thận nhặt lên.
Từ thuở thiếu niên cho đến nay, một khi trân quý, thì chính là trọn cả thanh xuân.
Tình là thật, rung động là thật.
Nhưng… nhưng mà…
Ngoài điện tuyết rơi trắng xóa, Ôn Dự quỳ trên đất, lưng cứng đờ, đáy mắt tràn đầy bi thương.
“Mẫu hậu… không thể quay lại được nữa…”
Không thể quay lại được.
Những tưởng chỉ là những từ giản đơn, lại là kết cục cuối cùng của tất cả chúng ta.
Bởi vì Ôn Chiêu đã c.h.ế.t rồi.
Giữa hắn và Giang Phù, giờ đây chỉ còn là mối duyên lỡ, một trái tim tan vỡ.
Dẫu có cơ hội vá víu, dẫu chân tình vẫn còn, thì cũng đã trở thành sự đề phòng.
Bắc Khương đã diệt, đất đai đã thu lại…
Nhưng con d.a.o thấm đẫm m.á.u Ôn Chiêu kia, lại trở thành chiếc gai nhọn găm thẳng vào tim đế vương.
Đó là khúc mắc trong lòng, dù có bao nhiêu toan tính cũng không gỡ bỏ được.
Cả một đời này, Ôn Dự càng không thể buông bỏ Giang Phù, thì càng căm hận chính mình.
Hắn càng khắc khoải nhớ thương Ôn Chiêu, thì lại càng giận Giang tướng—kẻ vì giang sơn Đại Chu mà dốc hết tâm lực.
Chỉ bởi con d.a.o đoạt được từ Bắc Khương kia lại xuất phát từ phủ Tể tướng.
Chỉ bởi tỳ nữ hành thích Ôn Chiêu là do chính tay Giang tướng lựa chọn kỹ càng.