15.
Năm Cảnh Hòa thứ mười chín, Giang tể tướng bị hạ ngục.
Triều đình dậy sóng, quan triều thần hoảng hốt.
Mọi biến cố đều bắt nguồn từ một vụ án mạng.
Mấy công tử thế gia áo gấm lụa là, đua ngựa nghênh ngang trong kinh thành.
Ngựa bất kham, đạp đổ sạp rau ven đường, giẫm c.h.ế.t một bà lão nông dân ngay tại chỗ.
Việc truyền đến tai triều đình, hoàng đế nổi giận, lập tức đánh gãy chân đám con cháu nhà quyền quý, đồng thời truy tội lên cha chúng.
Lẽ ra sự việc đến đây là kết thúc. Thế nhưng Ôn Dự lại lấy cớ đó mà mở ra cuộc đại thanh tra triều cục và các thế gia vọng tộc.
Hắn đã trị vì mười chín năm, không còn là vị tiểu hoàng đế ngày nào cần bá quan chở che.
Trong cuộc thanh trừng đầy khí thế ấy, không thiếu những kẻ tham ô, chiếm ruộng cướp đất, kẻ thì bị tru di, người thì bị bãi chức lưu đày.
Giang tể tướng cả đời thanh danh hiển hách, môn sinh trải khắp thiên hạ… Mấy vị đại thần do ông đề bạt cũng bị liên lụy.
Chuyện này vốn khó tránh. Nhưng không ai ngờ được, bậc nhất phẩm đại thần đứng đầu trăm quan như Giang tể tướng, lại vì tội dạy dỗ không nghiêm và bao che mà bị giam vào ngục.
Giang tể tướng bị kết tội, triều đình rúng động, học trò môn hạ quỳ đầy điện cầu xin tha tội.
Giang tể tướng là ai?
Là trụ cột của Đại Chu, là danh sư thiên hạ có thể diện kiến tam công mà không phải hành lễ, là bậc thầy đã phò tá hai triều đế vương.
Ông bị kết tội, thật quá oan uổng.
Nhưng ta biết, Ôn Dự sẽ không dừng lại ở đây.
Không phải vụ án này, thì cũng sẽ là một vụ khác.
Nếu năm nay Giang tể tướng không vào ngục, thì sang năm cũng sẽ vào.
Vì chính ông đã sắp đặt, để công chúa hòa thân bị g.i.ế.c chết, để Ôn Chiêu, người đang trên đường trở về đất nước, c.h.ế.t thảm!
“Ông ta đã tính trước cả rồi. Chỉ khi Ôn Chiêu c.h.ế.t trên đường trở về, thì thiên tử mới nổi giận, tướng quân mới khởi binh, quân sĩ Đại Chu mới liều mạng chiến một trận cuối cùng…”
“Nhưng Uyển Từ à, Ôn Chiêu có lỗi gì? Muội của trẫm… có lỗi gì đâu…”
Trong Điện Cần Chính không đốt đèn, ánh trăng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ, soi lên gương mặt Ôn Dự.
Là phẫn nộ, là nghi hoặc, và là một nỗi bi thương khó diễn tả thành lời.
Bắc Khương, đất đã thu về… Nhưng đây vốn dĩ không phải lý tưởng của riêng một vị quân vương.
Đó là chí nguyện bao đời của các tiên đế, là sứ mệnh của một vị trọng thần được ủy thác khi Tiên đế băng hà — Giang tể tướng phải hoàn thành.
Ông đã hoàn thành sứ mệnh. Nhưng cũng chính tay ông đã sát hại một Ôn Chiêu vô tội.
“Đây là huyết nợ. Giang tể tướng phải trả bằng máu!”
“Vậy bệ hạ muốn Giang tể tướng lấy mạng đền mạng cho công chúa sao?”
Lòng ta thắt lại, suýt rơi lệ.
“Đúng! Trẫm muốn…”
Ôn Dự bỗng nghẹn lại. Không nói tiếp được nữa.
Giang tể tướng vào ngục, lẽ nào lòng ngài được yên?
Ông ở trong ngục bao lâu, thì Ôn Dự cũng tự giam mình trong điện ấy bấy lâu.
Ông là kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t Ôn Chiêu. Nhưng cũng là bá phụ — người đã dạy dỗ Ôn Dự nên người, dạy trị quốc an dân.
Ngài có thể làm gì ngoài giam ông vào ngục?
Chẳng lẽ… thật sự phải c.h.é.m đầu ông sao?
Một lúc lâu sau, ta bước tới, nhẹ nắm lấy tay chàng — tay lạnh ngắt, cử chỉ xa cách mà ngậm ngùi.
“Trước khi đi Bắc Khương, Ôn Chiêu từng nói một câu…”
‘Chúng ta chịu thiệt một chút cũng không sao, chỉ cần thế hệ sau không phải lặp lại số phận của chúng ta…’
Thái hậu khi còn sống, luôn cho rằng ta vô dụng, bắt ta ở cung chép kinh niệm Phật.
Khi ấy, ta từng nghĩ trách nhiệm của Hoàng hậu là trông coi hậu cung, sinh con nối dõi, làm một hiền thê thục nữ.
Nhưng khi những người xưa dần rời bỏ ta, ta mới hiểu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái gọi là trách nhiệm, kỳ thực là mang danh vị Hoàng hậu mà trong vòng xoay của số mệnh, giữa vô thường và chia ly, cố gắng bảo vệ được ai, thì cứ bảo vệ lấy người đó.
Ta không giữ được Ôn Chiêu, thì phải giữ lấy Giang Phù, giữ lấy nhà họ Giang.
Chỉ là vận mệnh thật quá tàn nhẫn và trớ trêu…
Rõ ràng đã cố gắng hết sức, rõ ràng có thể cứu vãn.
Cớ sao… đến cuối cùng… vẫn chậm một bước?
16.
Đêm ấy, ta mang theo thánh chỉ, phi ngựa lao đến nhà ngục.
Nhưng vị Tể tướng đã phò tá hai đời đế vương, dốc lòng vì giang sơn Đại Chu, lại đã tự tận trong ngục tối.
Cả một đời cẩn thận từng li từng tí, một đời dốc lòng vì dân vì nước, vì học vấn nối tiếp Thánh hiền, vì thiên hạ mà mở ra thái bình vạn thế…
Lúc sống chưa từng oán trách, lúc c.h.ế.t cũng chẳng để lại di ngôn.
Chỉ lưu lại một chữ viết bằng máu, nhuốm lên vách đá lạnh giá: “Trả.”
Cái c.h.ế.t của Ôn Chiêu là vết nhơ duy nhất trong đời ông.
Ông không phụ lòng Tiên đế, nhưng lại mắc nợ hoàng thất một khoản nợ máu.
Đã là huyết nợ, thì ông dùng chính mạng mình để trả.
Ta không biết bản thân đã ra khỏi nhà ngục như thế nào nữa.
Mọi thứ rõ ràng… rõ ràng đều có thể bắt đầu lại từ đầu…
Nếu Ôn Dự đã cởi bỏ gút mắc trong lòng, Giang tể tướng có thể cáo lão hồi hương, sống an nhàn tuổi già…
Nhưng vì sao… vì sao lại thành ra thế này?
Cái c.h.ế.t của Giang tể tướng đã khiến triều đình chấn động.
Cuộc tranh đoạt mờ tối, âm mưu chằng chịt bao năm nơi triều cục, theo cái c.h.ế.t của ông và một số đại thần khác, cuối cùng cũng tan biến như mây khói.
Quyền thần công cao chấn thủ lần lượt xin từ quan, bậc hiền tài bị sĩ tộc đè ép bao năm bắt đầu được trọng dụng.
Triều chính dần hồi sinh, nhưng tấm lòng vì nước, thương dân của bá phụ, từ nay nhân gian không còn nữa.
Từ sau đó, ta luôn lo lắng Giang Phù sẽ làm chuyện dại dột, liền xin xuất cung, chỉ hận không thể ngày đêm túc trực bên phủ Tể tướng.
Ban đầu, nàng chẳng chịu ăn uống, cả người như cỏ khô cuối thu, héo úa không chút sinh khí.
Mãi đến khi ta đưa Vĩnh Cơ bảy tuổi ra phủ, bảo thằng bé ở bên Giang Phù, nàng mới dần khá hơn.
Hoàng tử xuất cung vốn là điều cấm kỵ, nhưng Ôn Dự vẫn đồng ý.
Bởi chúng ta đều tin rằng, chỉ cần có Vĩnh Cơ bên cạnh, lòng Giang Phù sẽ yên ổn.
Nàng còn có ca ca, có Giang phủ, có ta và Vĩnh Cơ.
Nhưng không ai ngờ, tất cả chỉ là ảo ảnh do chính Giang Phù dựng nên.
Hôm đó, ta đưa Vĩnh Cơ về cung chọn Thái phó, giữa đường bỗng bất an trong lòng, vội vã quay lại.
Vừa đẩy cửa phòng, liền nhìn thấy Giang Phù ngã gục trên đất.
Cạnh nàng là chén rượu tẩm độc đã đổ, và một bức thư tuyệt mệnh thấm đẫm m.á.u và nước mắt:
“Nếu gặp Ngọc Hoàng, xin quỳ tâu: đời sau nguyện không tái nhập hồng trần…”
Năm Cảnh Hòa thứ hai mươi, xuân sắc đương độ…
Giang Phù cũng ra đi.
Nàng sinh ra đã kiêu hãnh, rực rỡ như nắng mai, miệng hay nói: “Cha ta là Tể tướng.”
Cũng chính nàng từng hạ mình thấp đến tận bụi trần, năm nào cũng mong người trong lòng sẽ đến rước nàng vào cung…
Nhưng trời xanh trêu ngươi.
Phụ thân nàng—người nàng kính yêu nhất—giết c.h.ế.t công chúa.
Còn người trong lòng nàng—lại ép c.h.ế.t cha nàng…
Một ván cờ chết, không còn đường thoát.
Một cô nương tốt đẹp như thế, rốt cuộc cũng bị giam cầm đến c.h.ế.t trong cõi đời này.