Chú Thanh Sơn nhìn mẹ đến mức quên cả ăn thịt, chú ấy thích mẹ còn hơn cả thích thịt.
Chú mang đến một túi tiền, cũ kỹ nhưng khi đổ ra thì có mấy thỏi bạc và rất nhiều đồng.
Chú đẩy sang mẹ, nói: “Tiền sính lễ. Nếu chưa đủ, tôi sẽ đi kiếm thêm.”
Mẹ đếm qua, không do dự, nhận luôn.
Nhà tôi cũng có của hồi môn đấy.
Nhà chú ấy vẫn là túp lều tranh, còn nhà tôi ít ra cũng là nhà đất.
Vì vậy sau khi cưới, chú sẽ dọn đến sống cùng chúng tôi.
Hôm cưới, thím Điền dẫn mấy người đến treo đầy đồ đỏ khắp nhà.
Tôi và Tiểu Hoa vừa giúp vừa bóc kẹo bỏ vào miệng.
Thím Điền nói mấy viên kẹo đó là để tôi “đổi cách xưng hô” — ăn xong thì phải gọi chú Thanh Sơn là “cha”.
Tôi ăn nhiều lắm, nên lúc họ bái đường, tiếng “cha” của tôi vang rõ nhất.
Bữa tiệc hôm đó ngon cực kỳ — tám món mặn, tám món chay — là bữa ngon nhất đời tôi.
Các thím vừa ăn vừa buôn chuyện không ngừng.
Thím từng đến dạm hỏi cho người khác thì mặt khó coi nhất, bĩu môi lẩm bẩm: “Cưới bà già sạm mặt, thằng Lưu Thanh Sơn này chắc đầu có vấn đề.”
Thím nhà trưởng thôn trừng mắt: “Ngày vui của người ta, bà không ăn thì về nhà đi!”
Một thím khác lại thêm vào: “Già thì sao? Già mới có kinh nghiệm! Cô Dư thật có phúc, hai mươi sáu tuổi còn được cưới trai trẻ. Nhìn cơ bắp anh Thanh Sơn kìa, tối nay không khéo giường nhà họ sập mất!”
Thím Điền vội bịt tai tôi lại.
Tôi muốn nói: “Thím ơi, đừng bịt, con nghe hết rồi.”
Mà giường của cha mẹ là cha mới đóng đó, chắc chắn không sập được đâu!
15
Từ đó, nhà tôi có đủ cha, mẹ, con — trọn vẹn như một gia đình thật sự.
Và mục tiêu của một gia đình trọn vẹn chỉ có một thôi: kiếm tiền, kiếm tiền, rồi lại kiếm tiền.
Kiếm được tiền thì có thể xây nhà bằng gạch, ăn thịt nhiều hơn, quần áo cũng có bông nhồi cho ấm.
Tôi còn nhỏ, nên chuyện kiếm tiền là của cha mẹ.
Mẹ chủ yếu may quần áo, giày dép đem bán.
Còn cha thì giỏi hơn — cha biết đóng đồ gỗ.
Cha kể, năm mười bốn tuổi đã cao lớn, khỏe mạnh.
Cha mẹ nuôi sợ, vì ông một mình làm được cả phần nhà, nên đuổi đi.
Sau đó cha theo một bác thợ mộc học nghề — bị đánh, bị mắng cũng chịu, làm học việc suốt tám năm không công.
Đến khi thành nghề, cha nghe nói làng tôi có một đứa “trẻ hoang” như tôi, bèn đổi họ thành Lưu, theo họ lớn nhất làng, định an cư ở đây, rồi… nuôi tôi.
Có lẽ ông trời biết cha là người tốt nên mới cho cha gặp mẹ, để cha có được một mái ấm thật sự.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha bày hàng ở trấn — đồ gỗ cha làm, và cả quần áo, giày mẹ may, đều được bày ở đó bán.
Nhưng lúc ấy, chúng tôi chưa danh chính ngôn thuận, nên chưa từng ra xem.
Giờ có danh phận rồi, mẹ dẫn tôi đi cùng.
Đồ cha làm giống hệt tính cách cha — chắc chắn, mộc mạc.
Nhiều người nhận ra tay nghề của cha, hễ nhà thiếu bàn, ghế, tủ là tìm đến mua.
Nhưng đồ gỗ bền, dân nghèo mua một lần xài cả chục năm, ít ai mua mới.
Năm ngoái, mẹ gợi ý cha đem đồ đến mấy làng giàu quanh trấn rao bán, vậy mà kiếm được hơn mười lượng bạc.
Năm nay hết làng để chạy rồi, nên mẹ lại tính cách khác.
Cha vì cưới mẹ, từng đóng cho bà cả bộ đồ gỗ chạm hoa, chim, lựu và cả mấy đứa bé bụ bẫm.
Mẹ bảo, trong làng chưa từng có ai cưới xin mà sính lễ sang trọng như vậy.
Bà hỏi cha: “Sao anh không làm loại này để bán cho người sắp cưới? Tay nghề anh thế này, cả trấn chẳng ai bằng.”
Cha gãi đầu: “Nhưng chẳng ai mua đâu. Sư phụ anh từng làm nguyên một bộ, trưng ra cả tháng mà chẳng ai hỏi giá. Người ta vẫn thích loại trơn, chỉ dán chữ ‘Hỷ’ lên là được.”
Sư phụ cha vốn là thợ ở thành phố, về trấn lo cho cha mẹ già nên mới dạy nghề.
Năm ngoái ông cụ, bà cụ mất, ông lại quay về thành phố làm cho tiệm lớn.
Mẹ hỏi tiếp: “Hồi đó sư phụ anh trưng cả bộ à?”
Cha gật: “Ừ, giống hệt bộ anh làm cho em. Dồn bao nhiêu tâm huyết, nghĩ mở hàng phát tài, ai ngờ chẳng ai hỏi. Tức quá, từ đó ông không làm đồ có hoa văn nữa. Anh cũng học theo, không làm.”
Mẹ nghe xong, im lặng cả ngày, ngồi ở sạp nhìn người qua lại, rồi về nhà trầm ngâm.
Hôm sau, mẹ dắt tôi đi khắp làng, đến nhà nào có con sắp cưới là khoe: “Nhà tôi có bộ đồ gỗ mới tinh, đẹp chưa từng thấy.”
Thím Điền là người đầu tiên phản ứng, vừa ngưỡng mộ vừa tiếc: “Bộ đó đẹp thật. Nhà tôi thằng cả sắp cưới rồi, mà tậu nguyên bộ chắc tốn mười mấy lượng bạc, thôi để dành cho hai đứa nó sống còn hơn.”
Mẹ thử hỏi: “Nếu không mua nguyên bộ, mà chỉ mua một đôi rương khắc hoa lựu, giá một lượng rưỡi thì sao?”
Mắt thím sáng rực: “Được chứ, định mua rương sẵn rồi. Rương thường cũng mấy trăm văn, rương hoa lựu tượng trưng cho con đàn cháu đống, thêm ít tiền lấy may thì đáng lắm.”
16
Tôi không hiểu sao đầu mẹ lại thông minh đến vậy.
Bà nói với cha, sư phụ anh ấy sai ở chỗ — làm nguyên bộ, lại làm quá đẹp.
Ở quê, thợ mộc biết chạm khắc ít lắm, dân nghèo thì chuộng rẻ, bền, nên thấy cả bộ cầu kỳ liền ngại không dám hỏi giá, sợ đắt.
Nhưng nếu chỉ trưng vài món nhỏ như rương hay thùng, thì những nhà khá giả như thím Điền sẽ dám lại xem.
Cha nghe, bán tín bán nghi, nhưng mẹ bảo làm, cha liền làm.
Mẹ không cho cha bán vội, mà dắt tôi ra ngồi sạp, đợi “con mồi”.
Một hôm, có bà lớn tuổi, tóc chải bóng, quần áo mới tinh, đi ngang qua.
Bà nói to với bạn: “Con gái tôi sắp cưới, tôi phải lên trấn mua cho ra hồn chứ! Dù gì con rể tôi cũng là con một, nhà có ruộng, không thể để bên nhà chồng coi thường.”
Bà còn giơ tay khoe: “Thấy không, chưa cưới mà con rể đã tặng tôi cái trâm đồng chạm hoa này.”