Mùi Cơm Chín

Chương 7



Ở quê, ai dùng trâm gỗ là chuyện thường, còn trâm đồng chạm hoa thì chỉ nhà giàu mới có.

 

Mẹ lập tức cất giọng lanh lảnh: “Rương hoa lựu, thùng khắc chim uyên ương! Vừa đẹp vừa lấy may, nhà nào gả con gái có đôi này, đảm bảo nở mày nở mặt khắp mười dặm quanh vùng!”

 

Bà kia quả nhiên nghe thấy, nhìn qua gian hàng một lượt.

 

Thấy đồ đạc phần lớn đều bình dân, bà mới dám lại gần xem kỹ.

 

Vừa nhìn, mắt bà sáng rực.

 

Cha chọn gỗ đỏ ở sau núi, chỉ có vệt đỏ nhẹ thôi, vì loại đỏ rực thì quý hơn cả thóc gạo nhà tôi ăn một năm, ở đây không có.

 

Nhưng chỉ chút đỏ đó cũng khiến rương nhìn vừa sang vừa vui mắt, cộng thêm hoa chim cha chạm cực khéo.

 

Bà cúi xuống sờ, sờ mãi không nỡ buông.

 

Bà thử hỏi: “Trông cũng được, mà hoa lựu thì lấy may, nói nghe xem, bao nhiêu một đôi?”

 

Mẹ giơ hai ngón tay: “Hai lượng bạc.”

 

Bà trợn mắt: “Cướp hả? Rương người ta bán tám trăm văn, cô khắc mấy bông hoa mà lấy gấp đôi!”

 

Tôi sợ đến nín thở, còn mẹ thì cười tươi:

 

“Chị ơi, chồng tôi học nghề trong thành đó. Chị xem bông lựu này, như thật còn gì. Chị thương con gái mà, cưới gả bày đôi rương này, ai nhìn chẳng khen nhà gái có phúc? Sau này bên chồng cũng chẳng dám bắt nạt con chị đâu.”

 

Nghe câu cuối, ánh mắt bà kia dịu hẳn: “Tôi bỏ tiền cũng chỉ mong con gái được yên ổn thôi… Nhưng đắt quá. Cô bớt cho tôi chút nhé.”

 

Mẹ giả vờ khó xử, đi đến chỗ cha thì thầm vài câu, rồi quay lại:

 

“Thôi được, coi như có duyên. Một ngàn ba trăm văn, thấp nhất rồi. Nhưng nói trước, giá này chỉ cho chị, sau chị có giới thiệu bạn bè đến thì không được giá này nữa đâu.”

 

Giá nhà tôi định là một ngàn năm trăm, nên mẹ thật sự bớt.

 

Bà kia nghe xong, vui vẻ trả tiền, ôm rương đi.

 

Tôi thắc mắc: “Mẹ, mình định hạ giá sao?”

 

Mẹ lắc đầu, kéo tôi ngồi xuống ghế, giảng giải:

 

“Con thấy bà đó giống ai không? Giống thím trưởng thôn đấy — có tiền, thích thể hiện, mà lại hay giúp người. Bán đồ chạm hoa thì ít người mua, nhưng chỉ cần bà ấy khoe trong đám cưới con gái, thế nào cũng có người tin hoặc không muốn thua mà tìm đến.”

 

17

 

Và mẹ đoán đúng y chang.

 

Tháng đầu không có ai đến, nhưng sang tháng hai, sạp cha đón hai khách — một là họ hàng của bà kia, một là đối thủ của bà.

 

Người họ hàng mua đúng loại rương, còn người đối thủ thì mua thêm cả đôi thùng con cháu.

 

Lần này, mẹ không bớt nữa, chốt giá một ngàn năm trăm văn, không thiếu một xu.

 

Mẹ bảo tôi: “Bà ấy chắc chắn sẽ hỏi người thân đã mua bao nhiêu. Biết chúng ta thật sự bán rẻ hơn cho bà ta, bà ấy sẽ nhớ ơn, rồi giới thiệu thêm người tới.”

 

Giữa người với người, mối liên kết lạ lắm.

 

Bán được một món tốt cho một người, như ném viên sỏi xuống sông — nước b.ắ.n tung ra bao vòng sóng.

 

Bảy cô tám dì của bà ấy sẽ biết, hàng xóm sẽ biết, thậm chí người qua đường thấy bà khiêng rương cũng biết.

 

Từ đó, “Sạp đồ cưới của cha Tiểu Trân” chính thức mở hàng.

 

Tháng nào cũng có người đến đặt rương, đặt thùng, có người khá giả còn đặt cả tủ, cả giường.

 

Không đến mức “tiền chảy như nước”, nhưng khách tìm đến từ xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cũng vì vậy, danh tiếng của cha lan ra khắp vùng.

 

Có vài thợ khác bắt chước, nhưng không ai chạm được đẹp như cha, nên chẳng mất khách là bao.

 

Chạm khắc tốn công, nên vào những tháng tốt lành, đơn hàng còn phải xếp hàng trước.

 

Có khi phải đặt sớm cả tháng mới lấy được.

 

Năm đầu, cha mẹ mua thêm năm mẫu ruộng.

 

Năm thứ hai, mẹ nói phải ghi sổ, bảo tôi đừng ngồi sạp nữa, búi tóc lên cho gọn rồi cho tôi đi học ở tư thục.

 

Ở quê, trường nhỏ không phân trai gái, chỉ cần biết chữ, biết tính sổ là đủ.

 

Đến năm thứ tư, nhà tôi đã giàu hơn cả trưởng thôn và chú Lưu.

 

Chúng tôi chuẩn bị xây căn nhà đầu tiên trong làng — to, chắc, và chẳng sợ mưa dột nữa.

 

18

 

Trong làng, có người ngưỡng mộ, có người ghen tị, cũng có người ngay trước mặt tôi hỏi mẹ:

 

“Cô Dư này, anh Thanh Sơn kiếm nhiều thế, hai người cưới nhau mấy năm rồi mà chưa có con riêng à?”

 

Tôi siết chặt tay, cố không để lộ chút khác thường nào.

 

Mẹ chẳng thèm nhìn tôi, bình thản đáp:

 

“Khi sinh con cả, tôi bị tổn thương cơ thể, đời này chỉ có mình Tiểu Trân thôi. Giờ cố gắng kiếm thêm ít của hồi môn cho con mới là chính sự.”

 

“Con cả” mà mẹ nói, chính là anh Lưu Sinh.

 

Mọi người trong làng ban đầu nhìn cha tôi đầy thương hại, nhưng thấy ông vẫn cười hề hề, chẳng buồn để ý.

 

Có kẻ ám chỉ rằng ông nên đổi vợ, cha tôi liền vác rìu đuổi c.h.é.m người ta chạy toán loạn.

 

Từ đó, ai nhìn tôi cũng đầy ngưỡng mộ, mấy thím lắm mồm còn cảm thán:

 

“Tiểu Trân à, con có phúc thật đấy.”

 

Họ nói đúng — tôi thật sự rất có phúc.

 

Bởi vì những lời cha mẹ bàn bạc kín đáo, tôi đều nghe được hết.

 

Trước khi người ta hỏi thẳng mẹ tôi, những lời đồn đã lan khắp làng rồi.

 

Tôi có Tiểu Hoa, nên chuyện gì tôi cũng biết.

 

Nhưng tôi không dám hỏi.

 

Tôi sợ nếu hỏi, cha mẹ sẽ cười mà nói tôi sắp có em trai, em gái rồi.

 

Tôi là đứa nhỏ nhen, nhớ rõ mọi chuyện liên quan đến cha mẹ.

 

Mẹ nghĩ tôi không để ý, mỗi lần đi cúng anh Lưu Sinh đều tìm cách sai tôi đi chỗ khác.

 

Tôi biết, mẹ không muốn nói với anh ấy rằng bà có con mới, sợ anh sẽ giận.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Có lẽ, con người ta vẫn yêu con ruột mình hơn.

 

Nếu họ thật sự có con chung, chắc chắn đứa bé đó sẽ đáng yêu hơn tôi.

 

Tôi không dám hỏi.