Thẩm Hoài Chu đứng lên, ánh mắt sâu xa:
“Ta vốn tưởng nàng thật sự tuyệt tình.”
“Từ trước nàng vốn chẳng thích ra ngoài, nay vừa nghe có tin tức của ta, chẳng phải cũng tìm đến sao?”
Sau lưng hắn, Mạnh Ngọc Tranh khẽ ngẩng mắt.
Ta đối diện thẳng cái nhìn ấy, gương mặt không biểu lộ cảm xúc:
“Ta nào biết hành tung của ngươi, chỉ là ngẫu nhiên gặp thôi.”
“Trên hồ ngắm sen, ít nhất cũng có hàng trăm người, chẳng lẽ đều vì ngươi mà tới?”
Hắn á khẩu, không nói được gì.
Mạnh Ngọc Tranh đặt đóa hoa đã nở xuống, lại hái thêm một cành nụ còn khép.
Nàng đứng dậy, bước ra mũi thuyền, đưa hoa cho ta, nụ cười nhàn nhạt:
“Minh Y, muội vẫn còn để bụng chuyện hôm đó sao?”
“Chỉ là một sự hiểu lầm, hôm nay ta tới để bồi tội cùng muội.”
Ta lắc đầu, cự tuyệt:
“Không cần.”
Nàng vẫn cố bước thêm, chân dẫm sang thuyền của ta.
Một bước ấy, nàng dồn cả mười phần lực.
Con thuyền nhỏ nhất thời chòng chành dữ dội.
Trong cơn hỗn loạn, nàng ngã nhào về phía ta.
Thuyền lật.
Ta trở tay không kịp, cả người rơi xuống nước.
Chỉ thấy Thẩm Hoài Chu cởi ngoại bào, lập tức nhảy xuống, cuống cuồng cứu Mạnh Ngọc Tranh.
Còn ta — vốn chẳng biết bơi.
Uống phải mấy ngụm nước, yết hầu đau rát, tim gan cũng đau đến xé rách.
Hai năm phu thê.
Đến cuối cùng, tàn dư tình ý trong lòng ta cũng bị xóa sạch.
Ta cố sức đạp nước, miễn cưỡng ngẩng mặt, để lộ nửa phần trên khỏi mặt hồ, mong có người phát hiện mà tới cứu.
Làn nước lạnh lẽo lướt qua gương mặt, gió thổi càng thêm buốt giá.
Không rõ là nước trong hồ, hay là lệ của ta.
Đinh Lan đi tới đón ta thì phát hiện ta đang chật vật dưới nước, liền nhảy xuống kéo ta lên bờ.
Cả người ướt sũng, ngồi sụp xuống đất mà ho khan không ngớt.
Nàng vội vàng mượn áo choàng của một vị tiểu thư bên hồ, phủ lên vai ta, để ta bớt đi phần chật vật.
Đinh Lan hốt hoảng đến đỏ cả vành mắt:
“Tiểu thư, nô tỳ chỉ muốn đưa người ra đây tiêu sầu, nào ngờ lại chạm mặt Thẩm đại nhân cùng Mạnh cô nương.”
Ta khàn giọng đáp:
“Không trách ngươi.”
Người đánh xe được nàng sai bảo, đã sớm đánh xe ngựa đến sát bờ.
Ta kéo chặt áo choàng, được đỡ lên xe.
Xe còn chưa kịp lăn bánh, liền có người gõ cửa sổ.
Ta khẽ vén màn liếc ra ngoài.
Chính là Thẩm Hoài Chu.
Hắn mang theo vẻ áy náy, mở miệng giải thích:
“Ngọc Tranh khác nàng. Nàng ấy chưa từng xuất giá, nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ khó xử. Ta chỉ có thể cứu nàng ấy trước.”
“Còn nàng, dĩ nhiên cũng quan trọng. Nàng vốn là thê tử của ta, cần gì bận tâm chuyện danh tiếng, có ta ở đây là đủ.”
Ta đích xác chẳng hề để tâm người khác nhìn thấy.
Nhưng… cũng chẳng tới lượt hắn thay ta phớt lờ.
Hộ vệ đi theo ngày hôm nay đã sớm giải tán đám người vây xem.
Ta bước xuống xe, đứng thẳng trước mặt hắn.
Thấy ta chịu nói chuyện, sắc mặt hắn thoáng dịu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nâng tay lên, tát thẳng vào mặt hắn một cái nặng nề.
Tiếng tát giòn vang.
Thẩm Hoài Chu nghiêng đầu, ngẩn người, dáng vẻ không thể tin nổi.
Ta bước thẳng qua hắn, đi về phía sau.
Mạnh Ngọc Tranh lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn, níu chặt ngoại bào của Thẩm Hoài Chu, liên tiếp lùi bước.
Đôi mắt nàng hoe đỏ:
“Minh Y, ta không phải cố ý…”
Ta chẳng đáp lời, chỉ dồn hết sức, mạnh mẽ đẩy nàng một cái.
Nàng ngã ngửa xuống hồ, giữa lúc vùng vẫy còn bị sặc mấy ngụm nước.
Ta thu tay lại, quay người bỏ đi.
Thẩm Hoài Chu thoáng chốc không biết nên tìm ta tính sổ, hay là quay sang cứu người.
Một nửa gương mặt hắn vẫn còn in vết đỏ, vậy mà ánh mắt lúc này lại nhìn ta, dường như lạnh lẽo tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Đã hả giận chưa?”
“Lần này quả thật là nàng ta khiến nàng rơi xuống nước. Nay nàng cũng đã trút giận, đừng làm ầm ĩ thêm nữa.”
Hắn… vốn đã biết tất cả.
Cổ họng ta đau rát, toàn thân rã rời, chẳng buồn nói với hắn nửa lời.
Chỉ lẳng lặng bước lên xe ngựa, giục phu xe nhanh chóng rời đi.
Nước hồ vốn chẳng sâu, lại gần ngay bờ.
Mạnh Ngọc Tranh thấy Thẩm Hoài Chu chậm chạp chưa ra cứu, chỉ đành tự mình chật vật bò lên.
Sau ngày hôm ấy, ta bị nhiễm phong hàn.
Khép cửa không ra ngoài, cũng chẳng gặp khách.
Trong lòng vẫn còn ít nhiều sợ hãi.
Chỉ một lúc nóng giận, ta đã ra tay với bọn họ.
Dù sao Thẩm Hoài Chu cũng là Trường sử một châu, nếu hắn thật muốn truy cứu, ta cũng khó lòng thoát tội.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
May thay, hắn cũng phải giữ thể diện.
Màn kịch ở hồ sen ngày ấy bị nhiều người tận mắt chứng kiến, lời bàn tán bên ngoài đều quy tội về phía Thẩm Hoài Chu và Mạnh Ngọc Tranh.
Mạnh Ngọc Tranh nóng vội, đem chuyện ta và hắn hòa ly công khai trước công chúng, ngược lại lại chuốc thêm nhiều lời chỉ trích.
Đinh Lan bưng thuốc đã sắc, đặt đến bên giường:
“Người ngoài đều nói, tiểu thư đã hoàn toàn bị Thẩm đại nhân làm tổn thương, nay chẳng muốn gặp bất kỳ ai.”
Ta nâng bát, uống cạn bát thuốc còn ấm.
Đầu lưỡi dậy vị đắng.
Tận trong tâm can cũng đắng ngắt.
“Bọn họ xưa nay vẫn thích bịa đặt như vậy.”
Ta sẽ không vì Thẩm Hoài Chu mà cự tuyệt khách nhân.
Trong lòng dù có đau, ta vẫn biết mình nên làm gì.
Đã phải dứt thì phải dứt cho trọn.
Đang nói chuyện, cửa tịnh phòng lại vang tiếng gõ.
Đinh Lan vòng qua bình phong, mở hé một khe nhỏ, thò đầu ra:
“Tiểu thư nhà ta bệnh rồi, hôm nay không tiếp khách.”
Người bên ngoài cất lời:
“Chính vì nghe tin nàng ấy bệnh, ta mới đến thăm.”
Thanh âm quen thuộc.
Ta khoác thêm ngoại bào, lê bước ra ngoài.
Là biểu tỷ.
Vừa trông thấy ta, nàng liền chau mày, đẩy ta trở lại giường, dịu giọng:
“Ta sớm biết muội không phải hạng người giả bệnh làm người yếu đuối để cầu thương hại.”
“Nay đã bệnh, thì cứ an tâm nằm nghỉ, chẳng cần ra nghênh đón bọn ta.”
Một mình ta còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng vừa gặp lại biểu tỷ, ủy khuất trong lòng liền vỡ òa, ta bật khóc.