Mười Dặm Hồng Trang Sẽ Cùng Ta Trở Về

Chương 5



Nàng đau lòng, vỗ nhẹ mu bàn tay ta:

 

“Chúng ta đến trễ, để muội phải chịu bao oan ức rồi.”

 

“Nhị ca của muội đã chờ dưới lầu, chỉ là muội còn bệnh, nghỉ ngơi thêm ít ngày hãy đi cũng chẳng muộn.”

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đôi mắt mờ lệ:

 

“Không, muội muốn đi ngay hôm nay.”

 

“Muội bệnh không nặng, chỉ là mấy ngày nay hơi mỏi mệt mà thôi.”

 

Nàng đưa tay đặt lên trán ta, dò xét một hồi.

 

Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc cũng thuận theo ý ta.

 

“Được.”

 

Xuống đến lầu dưới.

 

Nhị biểu ca nắm chặt dây cương, trông thấy bọn gia nhân khuân từng rương hồi môn lên xuống, không khỏi than thở:

 

“Năm ấy chúng ta tiễn muội về Lãng Nha, mười dặm hồng trang, không biết khiến bao nhiêu người hâm mộ.”

 

Mà nay lại là cảnh tượng khác hẳn.

 

Xe ngựa mấy chục cỗ, gần như chặn kín cả con phố dài.

 

Dân chúng bốn phía đều ngừng bước mà nhìn, như thể lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng này, ánh mắt đều kinh ngạc không thôi.

 

Nhị biểu ca hừ nhẹ một tiếng:

 

“Cũng nên để họ nhìn cho rõ, Minh Y cũng không phải kẻ không có chỗ nương tựa.”

 

Chúng ta thu xếp xong hành trang, đang định khởi hành.

 

Từ đầu kia con phố, có người thúc ngựa phi đến.

 

Tốc độ rất nhanh, vó ngựa dẫm xuống, bụi đất tung mịt mù.

 

Thẩm Hoài Chu vẫn đội mũ quan, song tóc mai rối loạn, vạt áo còn vương vết mực, dáng vẻ vội vã, phong trần lấm láp.

 

Hắn nhảy xuống ngựa.

 

Nhị biểu ca vẫn còn ở quan học, chưa có công danh, chỉ lạnh nhạt hành lễ.

 

Biểu tỷ là Tứ phẩm Cung nhân, có sắc phong trong người.

 

Thẩm Hoài Chu đáp lễ, lại hướng nàng cúi mình một bái.

 

Biểu tỷ đứng ở bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống, thần sắc chán ghét gần như chẳng buồn che giấu:

 

“Đại nhân tới đây là vì chuyện gì?”

 

Ta đứng sau lưng biểu tỷ, hắn không tiện trực tiếp tìm ta, đành dừng lại nơi đó, sắc mặt lúng túng.

 

“Giữa ta và Minh Y có chút hiểu lầm.”

 

“Hòa ly… vốn chẳng phải ý địnb của ta…”

 

Biểu tỷ khẽ cười, liền cắt ngang lời hắn:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Thư hòa ly vẫn còn đây, trắng đen rõ ràng, chẳng lẽ Thẩm đại nhân đã quên đi những gì mình nói?”

 

Hắn vì muốn uy h.i.ế.p ta, chuyện gì cũng từng làm.

 

Lúc này, hắn lặng im một hồi, yết hầu khẽ nhấp nhô, giọng khàn đục, khó nhọc thốt:

 

“Ta chỉ oán nàng ấy quá lạnh nhạt, chưa từng nghĩ sẽ đuổi nàng ấy đi.”

 

“Quen biết bốn năm, làm phu thê hai năm, rốt cuộc cũng từng có tình nghĩa.”

 

Biểu tỷ chau mày:

 

“Vậy còn Mạnh cô nương kia thì sao?”

 

“Nàng ta vốn là vị hôn thê cũ của ngươi, nay vẫn ở trong phủ, thế nghĩa là thế nào?”

 

Thẩm Hoài Chu vừa mở miệng định giải thích.

 

Dọc hai bên phố, dân chúng không dám chen lại gần, nhưng cổ đều rướn cao, ánh mắt dán chặt về phía này, rõ ràng muốn nhìn thấu sự tình.

 

Biểu tỷ cảm thấy mất mặt, chẳng muốn nghe thêm, nắm tay ta, vượt qua hắn, thẳng bước lên xe ngựa.

 

“Chuyện riêng của Thẩm đại nhân, xin đừng nói giữa chốn đông người.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Minh Y nay đã không còn can hệ gì với Thẩm đại nhân nữa, xin mời đại nhân nhường đường.”

 

Thẩm Hoài Chu đứng ngây tại chỗ, ống tay áo che đi móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay, bất giác rớm máu.

 

Ta lên xe, không chút luyến lưu, buông rèm xuống.

 

Tách biệt hẳn với bên ngoài.

 

Xe ngựa dừng lại trước cửa thành.

 

Lính gác chặn lại, tra hỏi theo lệ:

 

“Thẩm đại nhân có lệnh, không có giấy thông hành thì không cho phu nhân rời đi.”

 

“Đắc tội rồi.”

 

Ở tại bản châu muốn làm lộ dẫn, tất phải qua tay Thẩm Hoài Chu.

 

Biểu tỷ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu hẳn:

 

“Hắn quả nhiên tâm tư kín đáo.”

 

“Thật sự muốn giữ muội lại.”

 

“Nhưng muội yên tâm, phu quân ta có đồng học hiện đang ở Lãng Nha, việc này dẫu có rắc rối, cũng sẽ được thu xếp thỏa đáng.”

 

Ta chỉ khẽ cười:

 

“Không cần phiền đến biểu tỷ và biểu tỷ phu đâu.”

 

Điều hắn nghĩ tới, ta sớm đã nghĩ tới.

 

Ta không bước xuống xe, chỉ lấy vật giấu trong tay áo đưa cho Đinh Lan đang bị thẩm tra bên ngoài.

 

Nàng đón lấy, cung kính dâng cho lính gác.

 

Hắn xem xong, thần sắc lộ vẻ khó xử, buộc phải đi thỉnh Thẩm Hoài Chu đến xét duyệt.

 

Thẩm Hoài Chu đón lấy tờ giấy, nâng trong tay, xem xét tỉ mỉ.

 

Gần một nén hương trôi qua, hắn mới ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, đồng tử run rẩy:

 

“Việc này… là làm khi nào?”

 

Ta biết, hắn không thể bắt bẻ được gì.

 

Ngay lúc hắn lấy việc hòa ly ra uy h.i.ế.p ta, ta đã quyết ý rời đi.

 

Trước khi đi, ta đích thân đến quan phủ nộp giấy tờ, ghi rõ họ tên, nơi chốn, người theo hầu cùng thời gian.

 

Khi ấy, Thẩm Hoài Chu vì chuyện Mạnh Ngọc Tranh mà thường hay cáo quan nghỉ phép.

 

Thuộc hạ biết thân phận ta đặc biệt, không tiện quấy rầy, nên liền dồn việc ấy lại một ngày.

 

Sau khi hắn trao thư hòa ly, ta liền tự tay viết một phong thư, nhờ người mà ta tín nhiệm mang cùng thư hòa ly đến quan phủ để quan lại xét duyệt.

 

Đợi hắn xong chuyện hậu viện, quay lại nha môn, ta đã sớm làm xong mọi việc.

 

Ta vén rèm, chạm thẳng vào ánh mắt hắn:

 

“Trước kia vì chuyện Mạnh cô nương, đại nhân liên tục xin nghỉ phép.”

 

“Việc này, chính là lúc ấy mà làm.”

 

“Giờ đại nhân đã xét qua, xác nhận không sai, có thể thả người chưa?”

 

Môi Thẩm Hoài Chu mím chặt, vành mắt đỏ bừng, bờ vai khẽ run.

 

“Minh Y, ta đã biết sai rồi.”

 

“Thư hòa ly có thể bỏ đi, không thì ta sẽ chuẩn bị lại sính lễ, cưới nàng một lần nữa, chỉ cầu xin nàng… đừng đi…”

 

Hắn vẫn chẳng chịu nói một lời “thả người”.

 

Ta chỉ lạnh lùng cụp mắt xuống.

 

Không khí giằng co, nặng nề.

 

Lính gác nhỏ nhoi, chẳng biết xử trí thế nào, cuống quýt chạy ngược chạy xuôi.

 

Lát sau, có người truyền lệnh tới:

 

“Thứ sử đại nhân có lệnh — thả người.”

 

Ta khẽ thở ra một hơi dài.