Vừa vào thu, tướng lĩnh trấn thủ Lan Ngọc Quan phát hiện nước Khương đang âm thầm tập kết quân đội gần biên giới.
Sau vài trận giao chiến, bọn họ tìm thấy trong doanh trại của tướng địch có một phong thư mang ấn ký của Hoài Vương Tiêu Duẫn.
Tin tức này vừa truyền về kinh, triều đình lập tức chấn động.
Dĩ nhiên, phong thư đó là giả.
Ấn ký trên thư được ta vẽ lại dựa trên ký ức ở kiếp trước.
Nhưng quan hệ giữa Tiêu Duẫn và Đại hoàng tử nước Khương lại là thật, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn âm thầm liên lạc với nhau.
Sứ thần của triều đình vừa sang nước Khương, còn chưa kịp đàm phán, thì Đại hoàng tử nước Khương đã chủ động giao ra toàn bộ thư từ qua lại với Tiêu Duẫn.
Dù gì đi nữa, so với việc hợp tác với một hoàng tử chưa chắc có thể đăng cơ, bọn họ càng thích nhân cơ hội này để gây rối nội bộ Đại Lương hơn.
Khi chứng cứ được trình lên, Hoàng Thượng còn chưa kịp xử trí, đã tức giận đến mức hôn mê.
Mà ngay lúc này, Tiêu Duẫn lại nhân cơ hội trốn chạy.
Thế là ngay đúng ngày Trung Thu, Hoàng Đế hôn mê bất tỉnh, Hoài Vương thì bị truy nã.
Cả kinh thành rơi vào hỗn loạn.
Chỉ có Tiêu Thuấn, người vô tư không lo nghĩ, vẫn nằng nặc kéo ta ra phố chợ để dạo chơi đêm Trung Thu.
Ta không lay chuyển được chàng, đành phải đi theo.
Dù triều đình gió tanh mưa m-áu thế nào, nhưng dân chúng như thể hoàn toàn không bị mấy chuyện này ảnh hưởng.
Phố chợ náo nhiệt vô cùng, dòng người chen chúc, đông đến mức ta không thể nhìn rõ đường đi.
Sợ bị lạc, ta vô thức nắm lấy ống tay áo Tiêu Thuấn.
Không ngờ chàng lại trực tiếp nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, để lòng bàn tay ấm áp rộng lớn của chàng bao bọc.
Tiêu Thuấn chỉ về phía một quầy hàng, vui vẻ nói: "Nhìn kìa, xâu hồ lô trông ngon quá, chúng ta mua một xâu đi."
Nhưng giọng điệu của chàng hôm nay lại có gì đó khác lạ.
Khoảng cách gần như vậy, ta thậm chí còn cảm nhận được bàn tay của chàng từ cổ tay đến cánh tay đều trở nên cứng đờ.
Ta thấy hơi buồn cười.
Rõ ràng là hoàng tử, trưởng thành rồi thì hẳn phải có không ít thị thiếp hầu hạ.
Vậy mà lại giống như một thiếu niên lần đầu tiên được nắm tay nữ tử vậy.
Nghĩ đến đây, ta bật cười khẽ, gật đầu: "Được, nếu chàng thích, chúng ta mua nhiều một chút."
Không biết vì sao, câu nói này lại khiến chàng có phản ứng kỳ lạ.
Cả người chàng bỗng nhiên cứng đờ, sau đó lập tức buông tay ta ra.
Chàng vội vàng nói: "Được, nàng đứng đây đợi một chút, để ta đi mua."
Nói rồi, chàng với vành tai đỏ ửng bước nhanh đến chỗ quầy hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta định nhắc nhở chàng một tiếng, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một bóng đen đột ngột che khuất tầm nhìn của ta.
Ngay sau đó, một bàn tay bịt chặt miệng mũi ta lại, còn sau gáy ta thì bị đánh mạnh một nhát.
Chưa kịp phản ứng, trước mắt ta đã tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
…
Khi tỉnh lại, tay chân ta đều bị trói chặt.
Mắt bị bịt kín bởi một tấm vải đen, tuy không nhìn thấy gì, nhưng ta vẫn có thể nghe rõ hơi thở của một người khác trong phòng.
Không cần đoán cũng biết người đó là ai.
Ta nhếch môi, cất giọng trào phúng:
"Thật hiếm ai có cách tiếp đãi khách như của Hoài Vương điện hạ đây, đúng là vô cùng độc đáo."
Bị ta đoán trúng thân phận, Tiêu Duẫn dứt khoát không che giấu nữa. Hắn giật tấm vải đen ra khỏi mắt ta, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng.
"Không ngờ Vũ Vương Phi lại thông minh đến vậy, xem ra ta đã xem nhẹ nàng rồi."
Ta cũng mỉm cười đáp lại:
"Còn ta cũng không ngờ đường đường là Hoài Vương điện hạ lại dùng thủ đoạn thấp hèn như thế, xem ra ta cũng đã đánh giá ngài quá cao rồi."
Hắn nhíu mày, dường như có chút bất ngờ khi thấy ta không hề tỏ ra sợ hãi.
"Vậy Vũ Vương Phi có tò mò không, vì sao ta lại bắt nàng đến đây?"
Ta nhướng mày hỏi ngược lại:
"Chẳng phải điện hạ muốn dùng ta để uy h.i.ế.p Tiêu Thuấn, buộc chàng ấy giúp ngài đoạt ngôi sao?"
Tiêu Duẫn đột nhiên bật cười, nụ cười mang theo vẻ trào phúng. Hắn cười đến nỗi ôm cả bụng, rồi chợt hỏi ta:
"Nàng có biết không? Hai ngày trước, ta đã mơ thấy một giấc mộng."
Tim ta bỗng đập lỡ một nhịp.
Một linh cảm mơ hồ chợt xẹt qua trong đầu, khiến lòng ta bỗng dưng trở nên căng thẳng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, ta liền nghe thấy hắn nói:
"Trong giấc mộng đó, Tứ đệ chếc trong loạn dân khi đi cứu tế. Ngũ đệ vì tự ý điều binh mà bị tước quyền. Còn nàng… đã trở thành chính phi của ta."
Tim ta như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy giọng mình vang lên, có phần khô khốc:
"Chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, chẳng lẽ điện hạ lại xem là thật sao?"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tiêu Duẫn không trả lời, chỉ chậm rãi cong môi, ánh mắt như hồ sâu không thấy đáy, chợt hỏi:
"Ồ? Chỉ là một giấc mộng thôi sao?"
Tiêu Duẫn hiển nhiên không tin đó chỉ là một giấc mộng bình thường.