Nàng ta đuổi hết người ra ngoài, trên mặt nở một nụ cười của kẻ chiến thắng, từ trên cao nhìn xuống ta, giọng điệu khinh miệt:
"Tô Thao à, tỷ làm chính phi thì sao chứ? Chẳng phải vẫn như con chó, bị nhốt ở nơi này sao?"
Nàng ta nói:
"Đúng vậy, ta cố tình hãm hại tỷ. Nhưng tỷ có chứng cứ gì không?"
Còn giờ đây, đến lượt ta đứng nhìn nàng ta.
Ta vốn cũng muốn giống như nàng ta ở kiếp trước, buông lời châm chọc cho hả giận.
Nhưng khi thấy gương mặt nàng ta trắng bệch không chút huyết sắc, ta lại chợt cảm thấy có chút vô vị.
Trái lại, nàng ta vừa trông thấy ta, liền như gặp phải kẻ thù bất cộng đái thiên, mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi gào lên:
"Tô Thao, đều là tại ngươi! Chính ngươi đã hại ta thành ra thế này!"
"Dựa vào đâu chứ?!"
"Rõ ràng tất cả những gì của ngươi, vốn dĩ đều phải là của ta!"
"Chức vị chính thê của mẫu thân ngươi, thân phận đích nữ của ngươi, mọi thứ của ngươi — đều phải là của ta!"
"Ta chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình mà thôi!"
Lời này, ở kiếp trước, trước khi ta chếc, nàng ta cũng đã nói với ta.
Chỉ khác là khi đó, nàng ta có Tô Thừa Vận chống lưng, lại được Tiêu Duẫn sủng ái, nên vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Nào có chật vật điên cuồng như bây giờ?
Ta nhíu mày, khẽ lắc đầu.
"Chậc, thật đáng thương."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Có lẽ nàng ta thà rằng ta nhạo báng mình, còn hơn là nghe thấy hai chữ này từ miệng ta.
Nàng ta điên cuồng lao đến, định bóp cổ ta.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phía sau bất ngờ bị người ta đạp tung.
"Ngươi còn định gây náo loạn đến bao giờ?"
Vừa nghe thấy giọng Tiêu Duẫn, Tô Oánh lập tức như bị sét đánh trúng, đứng sững tại chỗ, cả người run lên.
Tiêu Duẫn mang theo rượu độc và một mảnh vải trắng đến đây, ta chẳng hề bất ngờ.
Danh dự của hoàng gia không thể bị vấy bẩn
Tội danh của Tô Oánh quá nghiêm trọng — nàng ta tư thông với người khác, lại còn dùng mưu kế để quyến rũ hoàng tử, thành công gả vào hoàng thất. Hành động này chẳng khác nào một vết nhơ, một vết mực vảy thẳng vào bộ mặt hoàng gia.
Tiêu Duẫn là kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Trong mắt hắn, người vô dụng không có giá trị để giữ lại. Nay nhà họ Tô sắp sụp đổ, số phận của Tô Oánh cũng không ngoại lệ.
Đây là lần đầu tiên từ khi sống lại, ta chạm mặt hắn.
Dung mạo của hắn chẳng thay đổi gì so với kiếp trước, vẫn là gương mặt khiến ta nhìn vào là chỉ muốn đ.ấ.m cho một phát.
Khi ánh mắt hắn lướt qua ta, trong đôi đồng tử ấy thoáng qua một tia cảm xúc khó tả, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ thản nhiên, không gợn sóng.
Ánh mắt của hắn rơi xuống người Tô Oánh, không hề có một chút d.a.o động nào.
Tô Oánh dù có ngu ngốc đến đâu, cũng không thể không hiểu ý nghĩa của chén rượu độc và dải lụa trắng trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lần đầu tiên trong đời, nàng ta cảm nhận được sự sợ hãi thật sự.
Nàng ta quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu cầu xin.
Mãi đến khi ta rời khỏi Tông Nhân Phủ, tiếng kêu gào thảm thiết của nàng ta vẫn vang vọng.
Khi Tiêu Duẫn đuổi theo, phía sau vẫn còn văng vẳng tiếng nguyền rủa điên cuồng của Tô Oánh.
Thúy Bình hiếm khi thở dài cảm thán: "Đều là do nàng ta tự làm tự chịu."
Lời vừa dứt, giọng nói quen thuộc của Tiêu Duẫn vang lên ở phía sau.
"Khoan đã."
Ta chẳng có ý định là sẽ chờ, nhưng khổ nỗi bước chân của hắn nhanh hơn ta, chỉ vài ba bước Tiêu Duẫn đã đứng chặn ở trước mặt ta.
Dù rất không kiên nhẫn, nhưng lúc này vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để trở mặt với hắn.
Ta đành cười nhạt, hỏi: "Không biết Hoài Vương điện hạ còn có chuyện gì?"
Hắn không lập tức trả lời, chỉ chăm chú nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hỏi: "Tô Thao, ta có cảm giác như đã gặp nàng ở đâu rồi."
Câu hỏi quá đột ngột, khiến ta thoáng sửng sốt.
"Điện hạ cớ gì lại nói như vậy?"
Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi ta.
"Chỉ là... cảm thấy nàng rất quen thuộc."
Ta không muốn dây dưa với hắn, càng không muốn đứng giữa phố tiếp tục trò chuyện với nam nhân khác không phải phu quân của mình như vậy.
Lùi một bước, ta kéo giãn khoảng cách, cười nhẹ:
"Kinh thành thường xuyên tổ chức yến hội, gặp nhau vài lần cũng không có gì lạ. Nhưng Hoài Vương điện hạ, về lễ nghi mà nói, ngài vẫn nên gọi ta một tiếng ‘Vũ Vương Phi', hoặc 'đệ muội' mới phải."
Nói xong, ta cũng không để ý đến phản ứng của hắn, kéo Thúy Bình bước lên xe ngựa.
Dù đã lên xe ngựa, ta vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o của Tiêu Duẫn dõi theo.
Cái nhìn ấy, ta quá quen thuộc.
Kiếp trước, khi hắn lừa ta cầm thánh chỉ giả đến biên cương, khi hắn tiễn ta rời kinh, hắn cũng nhìn ta bằng ánh mắt như thế.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện vì tấm thánh chỉ giả đó mà ngoại tổ phụ của ta bị xử trảm, ta liền cảm thấy lồng n.g.ự.c quặn đau, đầu óc căng chặt.
Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác.
Tô Oánh đã chếc, dù Tô Thừa Vận có cố gắng giãy giụa thế nào, kết cục cũng không thể thay đổi.
Nhà họ Tô sụp đổ, thế cục triều đình tất nhiên sẽ có sự biến chuyển.
Những quan viên từng ngấm ngầm ủng hộ Tiêu Duẫn cũng sẽ dần thu mình lại.
Ngay cả Tiêu Duẫn, tất yếu cũng phải im hơi lặng tiếng một khoảng thời gian.
Hắn muốn tạm thời lùi bước, chờ đợi thời cơ.
Nhưng ta đâu thể để hắn được như ý?
Hắn không hành động, ta sẽ ép hắn hành động.
Nghĩ đến đây, ta khẽ day trán, ra lệnh cho Thúy Bình:
"Gửi tin cho vị kia, kế hoạch sẽ phải tiến hành sớm hơn."