Mưu Lược Của Đích Nữ

Chương 11



Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước chậm rãi quanh ta hai vòng, giọng nói trầm thấp mang theo sự suy tư:

"Lúc đầu, ta cũng nghĩ đó chỉ là một giấc mộng. Nhưng nó quá chân thực, chân thực đến mức khiến ta không thể phân biệt đâu là thực tại, đâu là mộng cảnh."

Nói rồi, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o nhìn thẳng vào ta.

"Nàng có biết không? Đáng ra ta đã có thể bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Thế mà bây giờ, ta lại phải trốn chui trốn nhủi, lưu lạc đến bước đường này."

"Ta đã nghi ngờ Tứ đệ, cũng nghi ngờ Ngũ đệ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta mới nhớ ra, còn có một người… mà quỹ tích số mệnh của người đó hoàn toàn không giống với trong giấc mộng của ta. Người đó chính là nàng.”

Hắn nhìn ta chằm chằm, như muốn xuyên thấu từng lớp suy nghĩ trong đầu ta.

Ta khẽ siết chặt nắm tay, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, cười nhạt hỏi:

"Ồ? Trong giấc mộng của điện hạ, ta là người thế nào?"

Tiêu Duẫn bỗng nhiên cong môi, đưa tay chạm nhẹ lên má ta, ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm:

"Nàng ấy hả… Trong giấc mộng của ta, nàng là chính phi của ta. Chúng ta tình thâm ý trọng, cuối cùng còn cùng nhau đăng cơ, ngồi lên vị trí Đế Hậu."

Ta vẫn không thay đổi sắc mặt, nhướng mày hỏi lại:

"Thế nên, chỉ vì ta gả cho Tiêu Thuấn, nên ngài đã cho rằng ta chính là người đã đẩy ngài vào bước đường này?"

Hắn chậm rãi nở nụ cười, bàn tay rời khỏi má ta, ánh mắt sắc bén như đao:

"Chỉ dựa vào một mình nàng? Nếu ta đoán không sai, phía sau nàng còn có người giúp đỡ đúng không?"

Hắn không nói thẳng, nhưng ta biết, hắn đã đoán ra được.

Hắn biết có người liên thủ với ta để phá hỏng kế hoạch của hắn, nhưng hắn lại không thể chắc chắc, có phải ta cũng có ký ức kiếp trước giống như hắn hay không.

Thế nên, hắn đang thử thăm dò ta.

Hắn muốn xác nhận xem ta có ký ức của kiếp trước hay không.

Nhận ra điều này, sự căng thẳng trong lòng ta bỗng dưng giảm đi đáng kể.

Ta nhìn thẳng vào hắn, khẽ cười:

"Vậy thì sao? Điện hạ bắt ta đến đây, chắc không chỉ để kể cho ta nghe những câu chuyện kỳ lạ này chứ?"

Tiêu Duẫn nheo mắt lại.

"Người đứng sau nàng… là Tứ đệ? Hay là Ngũ đệ?"

Ta không trả lời thẳng, chỉ nhếch môi cười nhẹ:

"Ngài đoán xem?"

Tiêu Duẫn cũng không phải hạng người ngu ngốc, hắn lập tức cười nhạo một tiếng:

"Muốn câu giờ chờ người đến cứu sao?"

Thấy ta không phủ nhận, hắn càng cười to hơn:

"Tiêu Thuấn chỉ là một kẻ ngu xuẩn không có tâm cơ, sớm đã bị dụ đi nơi khác rồi. Nàng còn trông mong tên đó tới cứu nàng sao?"

Ta cũng cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ngài đã biết ta có người giúp đỡ, vậy tại sao ngài lại nghĩ rằng người ta chờ là Tiêu Thuấn?"

Dường như để chứng minh lời ta nói, ngay sau đó, tiếng binh khí va chạm bên ngoài vang lên.

Rất nhanh, giọng của Tiêu Giác cũng vọng đến:

"Tam ca, mẫu hậu nói rồi, chỉ cần huynh thành thật khai báo, người nhất định sẽ cầu xin phụ hoàng tha cho huynh."



Khi Tiêu Giác dẫn người xông vào, lưỡi kiếm của Tiêu Duẫn đã kề sát cổ ta.

Hai huynh đệ cuối cùng cũng xé bỏ lớp vỏ bọc tình nghĩa đầy giả tạo mà lạnh lùng đối mặt với nhau.

Tiêu Duẫn cười khẩy:

"Thì ra là đệ à? Từ khi nào mà Tứ đệ và Vũ Vương Phi lại thân thiết đến vậy?"

Hắn không hề hay biết.

Kiếp trước, trước khi ngoại tổ phụ ta bị c.h.é.m đầu, đã từng thở dài nói với ta:

"Tiêu Duẫn lòng dạ hẹp hòi, vì tranh đoạt ngôi vị Thái Tử, ngài ấy tuyệt đối sẽ không tha cho Kỳ Vương. Hoài Vương tuy có tài, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt không phải là một vị minh quân."

"Đáng tiếc, Kỳ Vương không có ý định tranh giành ngôi vị Thái Tử này. Nếu Ung Vương còn sống, có lẽ mới là người thích hợp nhất cho vị trí đó..."

Ngay vào lúc đó, ta mới bừng tỉnh, hiểu ra dã tâm của Tiêu Duẫn.

Vậy nên, ngay từ ngày đầu tiên sau khi trọng sinh, ta đã lặng lẽ liên lạc với Ung Vương phủ, kết thành đồng minh với Tiêu Giác.

Hắn vào cung xin chỉ, thúc đẩy hôn sự giữa ta và Tiêu Thuấn.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Ta thay hắn bày mưu tính kế, chặt đứt cánh tay đắc lực của Tiêu Duẫn, chính là nhà họ Tô.

Trải qua kiếp trước, ta đương nhiên biết rõ, Tiêu Duẫn không có nền tảng vững chắc từ nhà ngoại, hắn chỉ có thể dựa vào nhà họ Tô mới dần dần đứng vững trên triều đình.

Nhưng Tô Thừa Vận vốn dĩ là một kẻ tham lam, Tiêu Duẫn muốn dựa vào ông ta để một bước lên trời, thì cũng có thể sẽ bị ông ta kéo xuống vũng lầy.

Đời này, ta đã sớm đề phòng, nhờ ngoại tổ phụ cử người đệ tử đắc lực nhất của ông là Thúy Bình đến bên cạnh ta.

Thúy Bình tâm tư kín kẽ, võ công cao cường. Tiêu Duẫn ngỡ rằng có thể lặng lẽ bắt ta giữa chợ mà không ai hay biết...

Nhưng trên thực tế, Thúy Bình đã sớm phát hiện.

Nàng ấy thậm chí còn bí mật bám theo, tìm ra nơi hắn giam giữ ta, rồi lặng lẽ truyền tin cho Tiêu Giác.

Việc Tiêu Giác đến bắt Tiêu Duẫn không có gì bất ngờ đối với ta.

Chỉ có Tiêu Duẫn là nhất thời không thể chấp nhận được sự thật ấy, giọng hắn trầm xuống, phẫn nộ chất vấn:

"Tại sao lại là đệ? Từ nhỏ phụ hoàng đã thiên vị đệ, hết mực sủng ái đệ, cớ gì mọi thứ tốt đẹp trên đời đều thuộc về đệ chứ?"

Hắn thậm chí còn ghé sát tai ta, nghiến răng hỏi:

"Tại sao… ngay cả nàng cũng chọn hắn?"

Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp, ta chứng kiến Tiêu Duẫn thất thố đến vậy.

Giọng hắn càng lúc càng kích động, ngay cả tay cũng bắt đầu run rẩy. Chỉ cần hắn mạnh tay thêm một chút nữa, lưỡi kiếm sẽ cứa sâu vào cổ ta.