Mưu Lược Của Đích Nữ

Chương 12



Thế nhưng ta chẳng hề sợ hãi, trái lại chỉ khẽ nhướng mày, nhẹ giọng đáp:

"Nếu như ngài đã mơ về giấc mộng ấy, thì lẽ ra ngài cũng nên biết rõ lý do rồi chứ?"

Ta vừa nói dứt câu, Tiêu Duẫn liền sững người.

"Nàng nói gì? Nàng nói rằng… giấc mộng của ta là…"

Ta chậm rãi nhếch môi:

"Đúng vậy. Mọi chuyện mà ngài thấy trong giấc mộng, thực chất đều đã từng xảy ra."

Kiếp trước, Tiêu Giác qua đời quá đột ngột.

Sau khi Tiêu Giác mất, trở ngại duy nhất khiến Tiêu Duẫn kiêng dè chính là Kỳ Vương – người cùng với ngoại tổ phụ của ta đang trấn giữ ở biên giới Tây Nhung, nắm trong tay mười vạn binh quyền.

Vậy nên mùa thu năm ấy, khi Tô Oánh bày kế hãm hại ta, quân Khương đồng thời cũng phát động chiến tranh tại Lan Ngọc Quan.

Khi tin tức ngoại tổ phụ mắc trọng bệnh truyền về kinh thành, lòng ta nóng như lửa đốt.

Ta cầu xin Tiêu Duẫn cho phép ta đến biên cương để thăm người thân, chẳng ngờ hắn lại vui vẻ đồng ý.

Thậm chí, hắn còn chu đáo sắp xếp để ta cùng đi với quan truyền chỉ điều động binh lực tiếp viện Lan Ngọc Quan.

Lúc đó, dù có nằm mơ ta cũng không thể ngờ, chiếu chỉ và quan truyền chỉ kia đều là cái bẫy mà Tiêu Duẫn đã bày sẵn.

Chỉ đến khi ngoại tổ phụ đánh bại quân Khương, thánh chỉ buộc tội được ban xuống, ta mới bàng hoàng nhận ra mình đã bị lợi dụng.

Ngoại tổ phụ sẽ không nghi ngờ ta, còn Tiêu Dực cũng sẽ không nghi ngờ ngoại tổ phụ.

Tiêu Duẫn chính là kẻ đã tận dụng điểm này để loại trừ chướng ngại cuối cùng trên con đường giành lấy ngôi vị Thái Tử.

Điều binh khiển tướng mà không có chiếu chỉ là tội tru di cửu tộc.

Dù Kỳ Vương bị tước binh quyền và miễn tội chếc, nhưng với cương vị đại tướng quân dưới trướng Kỳ Vương, ngoại tổ phụ đương nhiên không thể thoát khỏi sự trừng phạt.

Đến khi ấy, kẻ giả mạo quan truyền chỉ đã sớm treo cổ tự sát tại nhà, còn để lại một bức thư tuyệt mệnh buộc tội ta.

Ta không có lời nào để biện minh, cũng chẳng có nơi nào để kêu oan.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngoại tổ phụ và toàn bộ gia tộc Tống thị bị ch-ém đầu.

Mà ta, cũng bị Tiêu Duẫn ép uống một chén rượu độc, kết thúc sinh mạng.

Dù là nằm mơ cũng được, hay là trọng sinh cũng được, Tiêu Duẫn chắc chắn biết rõ những chuyện này.

Chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, hắn lập tức phản ứng lại, gằn giọng hỏi:

"Quả nhiên là ngươi?!"

"Chính ngươi đã liên thủ với Tứ đệ, bày kế để Tô Thừa Vận đi cứu trợ thiên tại, sau đó nhân cơ hội này để lật đổ nhà họ Tô!"

Tuyết Lạc Vô Ngấn

"Cũng chính các ngươi đã vạch trần ta thông đồng với Đại hoàng tử nước Khương, ép ta đi đến bước đường này!"

Khi con người rơi vào trạng thái kích động, họ sẽ rất dễ bị phân tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta vốn định lợi dụng lúc hắn mất cảnh giác để tìm cơ hội thoát thân, nên cũng không phủ nhận.

"Đúng vậy."

Quả nhiên, ngay giây phút ấy, giọng hắn bỗng trở nên chao đảo.

"Ta sớm nên nghĩ đến! Ta sớm nên đoán ra là các ngươi!"

"Tam hoàng huynh…"

Tiêu Giác định mở lời khuyên nhủ hắn bình tĩnh lại.

Nhưng không ngờ, chỉ một câu của hắn lại khiến Tiêu Duẫn hoàn toàn bùng nổ.

Hắn đột nhiên siết chặt bàn tay, lưỡi kiếm lập tức cắt vào cổ ta, để lại một vệt m-áu mỏng.

Tiêu Giác tức khắc không dám manh động.

Tiêu Duẫn, không biết có phải do bị lời nói của ta kích thích hay không, mà cả người hắn bắt đầu run rẩy, thậm chí nói năng cũng bắt đầu trở nên lộn xộn.

"Đáng lẽ… kẻ đáng chếc là ngươi!" Là Tứ đệ! Là Ngũ đệ, là các ngươi! Đáng lẽ ta mới là Thái Tử!"

"Ta mới là Hoàng Đế!"

Mỗi một câu hắn thốt ra, lưỡi kiếm lại di chuyển.

"Đã như vậy… vậy thì cùng nhau chếc đi!"

"Biết đâu, chếc rồi chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu!"

Nói đoạn, hắn dốc toàn lực, định vung kiếm cắt đứt cổ ta.

Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, một mũi tên từ ngoài cửa bay vụt vào, xuyên thẳng qua cánh tay hắn.

Tiêu Duẫn đau đớn kêu lên, lập tức mất hết sức lực.

Ta nhân cơ hội ấy, xoay người đẩy mạnh hắn về phía vòng vây của Tiêu Giác.

Chỉ đến lúc này, dây thần kinh căng như dây đàn của ta mới dần thả lỏng.

Ta ngước mắt nhìn về phía mũi tên vừa b.ắ.n đến.

Và ngay giây phút ấy, ta bắt gặp Tiêu Thuấn với đôi mắt đỏ rực như m-áu, gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn, cánh tay vẫn còn siết chặt dây cung, mũi tên nhắm thẳng vào trái tim Tiêu Duẫn.

Mũi tên thứ hai của Tiêu Thuấn xuyên thẳng vào n.g.ự.c Tiêu Duẫn, suýt chút nữa đã lấy mạng hắn.

May thay, Tiêu Duẫn không chếc, được thái y cứu một mạng, sau đó bị áp giải vào Đại Lý Tự, chờ Hoàng Thượng tỉnh lại rồi xử lý.

Cục diện đã được an bài, Tiêu Giác cũng dần trở thành khách quen của Vũ Vương Phủ.

Mọi chuyện dường như đã yên bình trở lại.

Chỉ có Tiêu Thuấn — kể từ sau hôm ấy, suốt một tháng ròng, chàng chưa từng đoái hoài gì tới ta.

Dù ta hỏi chuyện, dù ta giả vờ đáng thương, dù ta cố gắng chọc ghẹo chàng, chàng vẫn chưa từng nói một lời.

Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn ta một cái.