Ta vỗ vỗ vai chàng một hồi lâu, khó khăn lắm mới dỗ dành được ‘thùng thuốc nổ’ này.
Tô Oánh chắc không biết ta đã chứng kiến toàn bộ ‘quá trình’ từ sau hòn giả sơn, nên vẫn tiếp tục diễn kịch theo lời của Thích thị.
"Mẫu thân à, người đừng nói nữa, tất cả đều là lỗi của con…"
Nàng ta luôn thích dùng cách này — tự nhận hết lỗi một cách nửa vời, nói một nửa rồi ngừng lại, khiến người khác sẽ tự suy diễn theo hướng có lợi cho nàng ta.
Quả thật, cách làm này rất hiệu quả.
Kiếp trước, ta cũng đã không ít lần mắc bẫy.
Nhưng có những bài học, chỉ cần học một lần là đủ rồi.
Nhìn một nhà ba người đang chờ ta giải thích, ta khẽ cong môi, đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn.
"Ô? Các người nói là Vương Gia nhà ta bắt nạt muội ấy? Thế nào, có cần ta bảo Vương Gia nạp muội ấy vào phủ làm thiếp thấp không?"
Vừa nghe thấy hai chữ "thiếp thất", sắc mặt Thích thị lập tức thay đổi.
Bà ta trợn to mắt, run rẩy chỉ vào ta, "ngươi" cả nửa ngày, nhưng cuối cùng cũng không nói được một câu nào hoàn chỉnh.
Ngay cả sắc mặt của Tô Thừa Vận cũng chẳng đẹp mắt hơn là bao.
Bởi vì hai chữ "thiếp thất" này từ lâu đã là một cái gai mắc kẹt trong cổ họng bọn họ.
Năm xưa, để thăng tiến trên con đường quan lộ, Tô Thừa Vận đã vứt bỏ Thích thị để cưới mẫu thân ta.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Sau khi ‘sự nghiệp’ hanh thông, ông ta lại lưu luyến không quên được Thích thị.
Sau đó, thậm chí khi mẫu thân ta đang mang thai, ông ta và Thích thị còn vụng trộm tư thông, khiến bà ta hoài thai. Nhân lúc nhà ngoại ta đang chinh chiến bên ngoài, không có ai làm chỗ dựa cho mẫu thân ta, ông ta còn định cưới Thích thị làm bình thê.
Nhưng mẫu thân ta không phải người dễ bắt nạt. Bà đã dùng danh tiếng của nhà họ Tô để khuyên giải, cuối cùng cũng khiến Tô Thừa Vận từ bỏ ý định cưới bình thê.
Nhưng Thích thị đã có thai, nên vẫn được đưa vào phủ, làm thiếp.
Có lẽ vì lý do này mà Tô Thừa Vận hết mực sủng ái hai mẹ con Thích thị.
Rõ ràng ta là đích nữ, nhưng ăn mặc chi tiêu đều không bằng Tô Oánh.
Nhưng cho dù là vậy, Tô Oánh vẫn cho rằng ta và mẫu thân đã cướp đi những gì đáng ra thuộc về mẹ con nàng ta.
Vì vậy, suốt bao năm qua, nàng ta lúc nào cũng muốn tranh giành mọi thứ với ta.
Mà một kẻ lười biếng như ta, kiếp trước dù trong lòng biết rõ nhưng cũng không muốn hao tâm tổn sức đi so đo làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thậm chí, ngày thứ hai sau khi Tô Oánh trèo lên giường Tiêu Duẫn, để tránh nàng ta tìm ta gây chuyện, ta còn chủ động đề nghị để Tiêu Duẫn nâng nàng ta lên làm trắc phi.
Thế nhưng, để tranh sủng, nàng ta vẫn mua chuộc hạ nhân, ngày ngày bỏ thuốc tránh thai vào đồ ăn của ta.
Mà khi Tô Thừa Vận biết chuyện, ông ta chỉ thản nhiên nói một câu:
"Không thể sinh con thì cũng có sao đâu? Dù gì muội muội con vẫn có thể sinh mà. Con là chính phi, sau này con của nó chẳng phải cũng phải gọi con một tiếng mẫu thân sao? Con cứ yêu thương đứa trẻ đó như con ruột của mình là được."
Rõ ràng là cùng một phụ thân, vậy mà có thể thiên vị đến mức này, đúng là buồn cười thật.
Quả nhiên, lần này ông ta vẫn không chút do dự đứng về phía Tô Oánh, chỉ tay vào mặt ta mà mắng:
"Nó là muội muội ruột của con, sao con có thể để nó làm thiếp chứ? Nhà họ Tô chúng ta tự hỏi không bạc đãi con, sao lại nuôi ra một đứa con gái không có lương tâm như con thế này!"
Ta nhướng mày nhìn ông ta.
"Nhà họ Tô các người? Nếu ông không nói, ta còn tưởng mình họ Tống đấy chứ."
Ông ta dường như cũng nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn cứng cổ nói:
"Bấy nhiêu năm qua, ta tự hỏi mình không bạc đãi con…"
Tiên Hiệp,
Ngôn Tình,
Xuyên Không,
Linh Dị,
Sủng,
Nữ Cường,
Hài Hước,
Huyền Huyễn,
Trọng Sinh,
Gia Đấu,
Điền Văn "Không bạc đãi ta?"
Ta tức giận đến bật cười, lập tức ngắt lời ông ta.
"Khi mẫu thân ta vừa qua đời, các người đã đuổi ta – lúc ấy vẫn còn là một đứa trẻ ra khỏi chính viện, bắt ta sống trong phòng chứa củi — đó gọi là không bạc đãi sao?"
"Mùa đông giá rét, ngay cả hạ nhân cũng có than để sưởi ấm, còn ta chỉ có thể mặc mấy bộ quần áo mỏng để chống lạnh — đó gọi là không bạc đãi sao?"
"Tiền bạc mà ngoại tổ phụ không quản đường xa ngàn dặm, nhờ người gửi đến cho ta, ông không thèm hỏi một lời đã chiếm làm của riêng, dùng để mua trang phục lụa là cho thiếp thất và con gái ‘ngoan’ của ông — đó cũng gọi là không bạc đãi sao?"
"Ông nói ông không bạc đãi ta, vậy năm ta 10 tuổi, khi ta bệnh nặng sắp chếc, ông có đến thăm ta lấy một lần không? Hôm nay là ngày đại hôn của ta, ông cũng có bỏ ra được một phần của hồi môn nào không?"
"Có phải ta còn phải cảm ơn ông vì đã bố thí cho ta một miếng cơm, không để ta chếc đói không?"
Nhìn sắc mặt ba người họ dần đen lại, tâm trạng của ta cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn đôi chút, khóe môi không khỏi nhếch lên.
"À đúng rồi, chuyện làm thiếp cho Vương Gia nhà ta, không phải ta nói, mà là ái nữ của các người, khi Tô Oánh tự nguyện hiến thân, là chính miệng nàng ta nói ra những lời này đấy."
Tô Oánh hẳn là không ngờ ta lại nghe thấy những lời nàng ta nói.
Thế nên vừa nghe thấy ta nói vậy, nàng ta theo bản năng định phản bác:
"Con không có…"