Mưu Lược Của Đích Nữ

Chương 4



Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Thuấn bên cạnh ta đã lên tiếng phụ họa.

"Nửa đêm nửa hôm mặc đồ như quỷ dọa người, còn muốn làm thiếp của bổn vương? Phi! Ngay cả chó cũng không thèm!"

Giọng chàng không lớn, nhưng tất cả những người có mặt đều nghe thấy rõ ràng.

Sắc mặt của Tô Thừa Vận và Thích thị vô cùng đặc sắc, lúc đỏ lúc trắng.

Còn Tô Oánh thì sững sờ, cả người đông cứng lại.

Dường như đến lúc này nàng ta mới nhận ra rằng, Tiêu Thuấn không giống với những kẻ đàn ông khác từng xu nịnh và thèm thuồng nàng ta.

Không phải cứ cười duyên mấy cái, ngoắc tay một chút, là có thể khiến chàng chạy lại rồi nhất nhất làm theo ý nàng ta.

Nhìn dáng vẻ của Tô Oánh lúc này, Tô Thừa Vận và Thích thị cũng dần hiểu ra mọi chuyện.

Vừa rồi còn khí thế hùng hổ, muốn bắt ta hỏi tội, bây giờ đều trở thành mấy trái hồ lô không biết phải mở miệng thế nào.

Thích thị và Tô Oánh một người sụt sùi nức nở, một người cúi đầu rơi lệ.

Chỉ có Tô Thừa Vận, sau khi im lặng một lát, ông ta lại đột nhiên dịu giọng, nói với Tiêu Thuấn:

"Hôm nay tuy là tiểu nữ hồ đồ, nhưng nó rơi xuống nước trong phủ của ngài, bị người ta nhìn thấy thân thể, Vương Gia thế nào cũng nên cho một lời giải thích chứ?"

Ồ? Hóa ra là muốn Tiêu Thuấn chịu trách nhiệm sao?

Tình huống này, chỉ cần Tiêu Thuấn cắn chặt không chịu thừa nhận, thì vì danh dự của Tô Oánh, Tô Thừa Vận cũng sẽ không dám làm lớn chuyện, càng không thể làm gì được Tiêu Thuấn.

Nhưng rõ ràng, Tiêu Thuấn không phải người bình thường.

Chỉ thấy chàng nhíu mày nhìn Tô Thừa Vận một cái, sau đó đột nhiên đứng dậy bước tới.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, chàng liền "soạt" một tiếng kéo toạc vạt áo của Tô Thừa Vận.

Động tác nhanh gọn, không chút do dự.

Chờ đến khi mọi người kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thì một nửa bờ n.g.ự.c trắng xóa của Tô Thừa Vận đã lộ ra ngoài.

Trong phòng lập tức vang lên tiếng kinh hô.

Chỉ có Tiêu Thuấn là vẫn điềm nhiên nhún vai một cái.

"Ta cũng nhìn thấy thân thể của ngươi rồi, hay là ta cũng nạp ngươi làm thiếp luôn nhé?"

Tức giận đến phát điên, Tô Thừa Vận chỉ tay vào mặt Tiêu Thuấn, muốn mắng nhưng lại không dám mở miệng. Cuối cùng, ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn ta, hạ giọng đe dọa:

"Không được để chuyện hôm nay truyền ra ngoài, làm tổn hại đến danh tiếng của Tô Oánh!"

Nói xong, ông ta vội vàng kéo Thích thị và Tô Oánh rời đi trong sự bẽ bàng.

Tô Thừa Vận đã sống đến từng này tuổi, e rằng chưa từng chịu nhục nhã như thế. Nghĩ đến vẻ mặt tức đến ngớ ngẩn của ông ta, tâm trạng ta lập tức trở nên khoan khoái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không nhịn được, ta lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Tiêu Thuấn, nhỏ giọng khen ngợi:

"Làm tốt lắm!"

Rõ ràng ban nãy, ngay cả khi xé rách y phục của Tô Thừa Vận, chàng vẫn không hề d.a.o động. Vậy mà lúc này, khuôn mặt chàng dần dần đỏ ửng lên, tựa hồ mãi bây giờ mới kịp phản ứng lại.

Tiêu Thuấn nhìn ta bằng đôi mắt long lanh, tràn đầy mong chờ:

"Ta thật sự làm rất tốt sao?"

Nhìn dáng vẻ ấy, dường như chỉ còn thiếu nước khắc mấy chữ "Mau khen ta nữa đi!" lên mặt chàng.

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không ngờ lại thấy người đàn ông cao hơn ta một cái đầu này có chút đáng yêu.

Không kìm được, ta khẽ gật đầu:

"Ừm, chàng làm rất tốt."

Nghe vậy, ánh mắt chàng đột nhiên sáng bừng lên.

Không biết Tiêu Thuấn suy nghĩ điều gì, chàng bỗng nhiên bước lên một bước, nắm lấy tay ta, trịnh trọng nói:

"Yên tâm, bọn họ đối xử với nàng không tốt, nhưng ta sẽ đối xử tốt với nàng! Sau này cứ coi nơi này như nhà mình, nàng muốn gì thì cứ nói với ta!"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc không chút đùa cợt của Tiêu Thuấn, trái tim ta bỗng lỡ mất hai nhịp.

Xem ra, những lời đồn kia thật sự là mấy lời lừa gạt.

Tiêu Thuấn quả nhiên nói được làm được. Chưa đầy nửa tháng, chàng đã mang đến phòng ta vô số đồ vật quý giá.

Từ trang sức vàng bạc đến gấm vóc lụa là, hễ là thứ chàng thấy đẹp, chàng đều đưa đến chỗ của ta.

Chỉ có điều... gu thẩm mỹ của chàng thực sự có vấn đề.

Những món trang sức bằng vàng lấp lánh chói mắt kia, vừa phô trương lại vừa không thực dụng.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Còn những xấp vải màu đỏ tươi, xanh lục sặc sỡ, chỉ cần nhìn qua cũng đủ khiến ta ngượng chín mặt.

Ta phải khuyên nhủ rất lâu, chàng mới chịu ngừng mua thêm đồ.

Không biết có phải ta đa nghi hay không, nhưng từ ngày thành thân, Tiêu Thuấn đối với ta nhiệt tình đến lạ.

Tựa như chúng ta đã quen biết từ lâu lắm rồi.

Nhưng ta có thể khẳng định chắc chắn rằng, dù là kiếp trước hay kiếp này, ngoài vài lần gặp thoáng qua tại yến tiệc, ta và chàng gần như không hề có bất kỳ giao tình nào.

Chẳng lẽ, sau khi trọng sinh, ta đã quên mất chuyện gì quan trọng ư?

Còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, ngoài phố bỗng rộ lên một tin đồn.

Dĩ nhiên, tin đồn đó không phải về chuyện Tô Oánh tự nguyện hiến thân, mà là về ta.

Người ta đồn rằng ta kiêu căng hống hách, đến mức trong ngày thành thân, ta đã cắt đứt quan hệ cha con với Tô Thừa Vận.