Tô Oánh có rất nhiều khuê mật, phần lớn đều là thiên kim tiểu thư của các đồng liêu của Tô Thừa Vận trong triều đình.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, ta liền nhận được khẩu dụ khiển trách từ trong cung, còn bị phạt cấm túc.
Ta không hề để tâm, nhưng Tiêu Thuấn thì khác.
Chàng tức giận đến mức chạy tới chạy lui vào trong cung tận mấy lần, như thể sắp phát điên.
Nghe nói, chàng còn khóc lóc om sòm, làm ầm ĩ trước mặt Hoàng Thượng, khiến bệ hạ đau đầu không thôi.
Cuối cùng, Hoàng Thượng bất đắc dĩ phải giải trừ lệnh cấm túc cho ta.
Ta rất ngạc nhiên, nên trong bữa ăn, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng hỏi chàng:
"Chúng ta... đã từng gặp nhau trước đây sao?"
Câu hỏi này vốn không khó trả lời.
Thế nhưng, chàng lại như bị sét đánh trúng, cả người bỗng chốc sững sờ.
Ngay cả miếng thịt vừa gắp cũng rơi trở lại vào bát.
Chàng trợn tròn mắt nhìn ta, không đáp mà hỏi ngược lại:
"Nàng đã quên rồi sao?"
Ta nghi hoặc:
"Ta quên gì cơ?"
Vừa nghe ta hỏi, tay chàng khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.
Một lúc lâu sau, chàng mới trầm mặc đặt bát đũa xuống, nhỏ giọng nói:
"Quên rồi thì thôi... cũng không phải chuyện gì quan trọng."
Lời thì nói vậy, nhưng chàng vẫn bỏ dở bữa ăn, đứng dậy rời đi, để lại ta ngồi đó một mình.
Ta suy nghĩ mãi, vẫn không tài nào đoán được, rốt cuộc chàng đang nói đến chuyện gì.
Chưa kịp tìm ra đáp án, thì Thúy Bình đã mang đến cho ta một tin tức tốt lành.
Nàng ấy đưa thư cho ta, ghé sát vào tai ta nói nhỏ:
"Vị kia đã đồng ý rồi ạ."
Xem xong thư, ta chậm rãi đốt nó đi, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Vậy thì, chúng ta hãy tặng cho người đó một món quà thật lớn trước đã."
…
Ngày hôm sau khi lệnh cấm túc của ta được giải trừ, trên phố lại xuất hiện một lời đồn mới.
Người ta nói rằng, năm xưa Tô Thừa Vận và Thích thị vốn là một đôi tình thâm ý trọng, nhưng lại bị thiên kim nhà họ Tống chia rẽ, phá hủy một mối nhân duyên tốt đẹp.
Còn nói, sở dĩ ta cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô là vì ngay từ đầu, ta đã không có chỗ đứng ở trong phủ, ta còn không được sủng ái bằng Tô Oánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong mắt Tô Thừa Vận, Tô Oánh mới chính là viên minh châu quý giá nhất.
Lời đồn về việc "sủng thứ diệt đích" này lập tức khiến không ít đại thần bất bình.
Thế nhưng, thanh quan khó xử việc nhà, cho dù chuyện đã truyền đến tai Hoàng Thượng, ngài cũng chỉ trách mắng vài câu cho có lệ.
Vào ngày thứ năm kể từ khi lời đồn nổi lên, ta sai Thúy Bình sắp đặt một cuộc "gặp gỡ tình cờ" giữa Hoài vương Tiêu Duẫn và Tô Oánh.
Không ngoài dự đoán, chỉ vài ngày sau, Tiêu Duẫn liền sai người mang lễ vật đến Tô phủ, chính thức cầu hôn.
Đối với lần hành động này của ta, Thúy Bình hiếm hoi lộ ra vẻ bất mãn:
"Rõ ràng nàng ta đã từng dựng chuyện vu khống tiểu thư, vì sao người còn giúp nàng ta có được một mối nhân duyên tốt như vậy ạ?"
Lúc ấy, ta đang thảnh thơi nằm trên ghế trúc, nhắm mắt hưởng thụ làn gió mát.
Nghe nàng ấy hỏi vậy, ta chỉ nhàn nhạt cười đáp:
"Ai nói, đây nhất định là một mối nhân duyên tốt chứ?"
Kiếp trước, Tiêu Duẫn và Tô Oánh vụng trộm vào đúng ngày đại hôn của hai chúng ta.
Sau khi biết rằng người mà Tô Thừa Vận thực sự yêu thương là Tô Oánh, Tiêu Duẫn vì muốn lôi kéo ông ta, càng mặc nhiên cho phép nàng ta giở những thủ đoạn khuất tất nhằm vào ta.
Về sau, hắn thậm chí còn lợi dụng ta, bày mưu tiêu diệt cả nhà ngoại ta, chính là nhà họ Tống.
Xong xuôi hết thảy, hắn đx dùng một chén rượu độc lấy đi mạng của ta.
Cho đến tận bây giờ, ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng trước khi chếc ở kiếp trước, khi Tiêu Duẫn ép ta uống rượu độc.
Hắn nói:
"Tô Thao à, ngươi nghĩ ta không biết những việc Tô Oánh đã làm sao?"
"Nếu không phải vì ngươi còn chút giá trị lợi dụng, với một nữ nhân cứng nhắc không hiểu phong tình như ngươi, bổn vương căn bản sẽ không cưới ngươi đâu."
Chậc, giếc người tru tâm, quả nhiên không gì đau đớn bằng.
Dù ta vẫn chưa nghĩ ra vì sao mình có thể sống lại một lần nữa, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc ta muốn tính toán rõ những ân oán ở kiếp trước.
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà cảm thán:
"Hai con châu chấu buộc trên cùng một sợi dây, chỉ cần châm lửa, nổ một cái là cháy cả bầy, thật là tiện lợi…"
Tiêu Duẫn và Tô Oánh thành thân, còn sớm hơn ta dự đoán, trùng hợp với thời điểm ta và hắn thành thân ở kiếp trước.
Sau hôn lễ không lâu, trong triều liền xảy ra một chuyện lớn.
Huyện Nam Dụ liên tục gặp mưa lớn, dẫn đến lũ lụt, khiến hàng trăm người chếc đuối.
Đây là trận thiên tai nghiêm trọng nhất từ khi Hoàng Thượng đăng cơ cho đến nay.
Kiếp trước, sau khi lũ lụt xảy ra, trong triều, dưới sự dẫn dắt của Tô Thừa Vận, một nhóm đại thần đã dâng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng phái Ung Vương Tiêu Giác đi cứu trợ thiên tai.
Ung Vương chuyến này đi rồi, liền không thể trở về.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Bây giờ nghĩ lại, trong số các hoàng tử, Tiêu Giác là người có năng lực xuất chúng nhất.
Muốn tranh đoạt ngôi vị Thái Tử, cái chếc của Tiêu Giác chắc chắn không thể thiếu sự nhúng tay của Tiêu Duẫn.