Thế nhưng ở kiếp này, trước khi tin tức về thiên tai ở Nam Dụ truyền về kinh thành, Tiêu Giác đã ngã bệnh.
Hắn ốm liệt giường suốt mấy chục ngày liền, Tiêu Thuấn thân thiết với hắn, còn mang theo dược liệu đến thăm hai lần.
Quả nhiên, lần này, trong triều không còn ai nhắc đến việc để hoàng tử đi cứu trợ thiên tai nữa.
Cuối cùng, Hoàng Thượng nghe theo lời khuyên, phong Tô Thừa Vận làm khâm sai, phái ông ta đến huyện Nam Dụ để cứu trợ thiên tai.
Nhưng lúc ông ta đến nơi, nước lũ đã rút, nhưng dịch bệnh lại hoành hành, dân chúng nổi loạn khắp nơi.
Tin tức này truyền về kinh thành, khiến cho bầu không khí nơi đây càng thêm căng thẳng.
Chưa kịp chờ được tin tốt từ Tô Thừa Vận, chớp mắt đã đến sinh thần của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu tín Phật, hơn nữa thiên tai vẫn chưa dẹp yên, bà ấy vốn cũng không muốn tổ chức yến tiệc sinh thần gì cả.
Nhưng không biết nhằm mục đích gì, Tô Oánh lại đề nghị nhân dịp này, để các triều thần quyên góp tiền bạc làm ngân quỹ để cứu trợ thiên tai ở huyện Nam Dụ.
Đề nghị này quả thật không tệ.
Không ngoài dự đoán, Hoàng Đế và Hoàng Hậu đều đồng ý.
Ngày tổ chức yến tiệc, nam quyến được sắp xếp ở điện Quỳnh Chi, còn nữ quyến thì ở ngự hoa viên.
Ta và Tiêu Thuấn tách nhau ra, vừa đến ngự hoa viên đã thấy Tô Oánh - người mà ta đã không gặp hai tháng.
Nàng ta phong thái rạng rỡ, đang cười nói vui vẻ cùng một nhóm tiểu thư khuê các.
Khi nhìn thấy ta, nhóm người đó liền bắt đầu thì thầm bàn tán.
"Chính là nàng ta sao? Ngày đại hôn mà còn dám đoạn tuyệt quan hệ với cha mình?"
"Không biết Vũ Vương điện hạ nghĩ gì mà lại cưới một kẻ bất hiếu như thế nhỉ?"
Tô Oánh đương nhiên cũng nhìn thấy ta, không biết nàng ta nói gì với đám tiểu thư kia, sau đó liền duyên dáng bước đến.
Nàng ta giả vờ thân mật, định kéo tay ta, ngọt ngào gọi: "Tỷ tỷ."
Ta và nàng ta đâu có quan hệ tốt đến mức này.
Có bài học từ kiếp trước, ta thừa biết nàng ta định giở trò gì.
Thế nên ta không hề động đậy, chỉ nhếch môi cười nhạt.
"Ồ, đây chẳng phải là Hoài Vương Phi sao? Thật là trùng hợp."
Ta cố tình giấu tay trong ống tay áo, khiến nàng ta không bắt được, đành phải nắm lấy cổ tay ta.
"Tỷ tỷ sao lại xa lạ thế? Chúng ta là người một nhà, chẳng lẽ thực sự muốn đoạn tuyệt tình cảm sao?"
Lời nói nghe đầy thân thiết, nhưng trong góc khuất không ai thấy, sắc mặt nàng ta khẽ biến đổi, toát lên vẻ âm hiểm.
Nàng ta còn cố ý dùng giọng nhỏ đến mức chỉ ta nghe được, thì thào khiêu khích:
"Tô Thao, đừng tưởng rằng rời khỏi nhà họ Tô là tỷ có thể sống sung sướng. Những gì của tỷ, ta đều sẽ cướp sạch!"
Dứt lời, nàng ta đột nhiên kéo mạnh tay ta, rồi hét lên kinh hãi, ngã nhào ra sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tô Oánh sẩy thai.
Và trong mắt mọi người, ta chính là hung thủ đã đẩy nàng ta.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Kiếp trước, nàng ta bất ngờ giở trò này khiến ta trở tay không kịp, ăn quả đắng mà chẳng thể làm được gì.
Nhưng kiếp này, nhìn nàng ta diễn lại trò cũ, lại thấy đám tiểu thư quý tộc giống hệt như kiếp trước, đồng loạt đứng ra làm chứng trước mặt Hoàng Hậu, ta chỉ cảm thấy buồn cười không thôi.
Nghĩ vậy, ta liền bật cười thành tiếng.
"Mẫu hậu, người xem nàng ta kìa! Đến nước này rồi mà vẫn còn không biết hối cải!"
Người lên tiếng là trưởng công chúa Tiêu Uyển Ninh.
Kiếp trước, mỗi lần Tô Oánh nhắm vào ta, nàng ta đều ra sức hùa theo.
Thế nhưng, Hoàng Hậu lại không vội kết luận, mà chỉ ngước mắt nhìn ta, hỏi:
"Những gì bọn họ nói, có phải sự thật không?"
Ta cúi người hành lễ, rồi chậm rãi đáp:
"Nương nương, mọi chuyện đều phải có chứng cứ. Các vị đều nói thần thiếp đẩy Hoài Vương Phi, vậy các vị có thể đưa ra chứng cứ nào không?"
Tiêu Uyển Ninh và đám tiểu thư có vẻ chưa từng gặp ai "mặt dày" như ta, nhất thời tức giận không thôi:
"Ta thấy rõ ràng!"
"Ta cũng nhìn thấy!"
Thậm chí, Tô Oánh vừa mới s-ảy thai cũng nhịn đau, được người đỡ ra từ hậu điện, nước mắt lưng tròng lên tiếng trách móc:
"Tỷ tỷ, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội, sao tỷ lại nhẫn tâm hại con ta như vậy..."
Tô Oánh ôm bụng, dáng vẻ yếu ớt, vô cùng đáng thương.
Nàng ta biết diễn, ta cũng vậy.
Ta hơi cau mày, khẽ thở dài, rồi chậm rãi nói:
"Đã nói là phải có chứng cứ, muội bảo ta đẩy muội, vậy hãy đưa ra chứng cứ đi chứ."
Mắt Tô Oánh đỏ hoe.
“Tỷ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tỷ lại nghi ngờ ta muốn hại hoàng tự trong bụng mình hay sao?”
Ta nhếch môi, giọng điệu hờ hững mà lại khiến người ta bức bối.
"Ai mà biết được?"
Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến sắc mặt nàng ta trắng bệch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Tô Oánh lảo đảo, suýt chút nữa đã đứng không vững, phải có người đỡ lấy mới không khuỵu xuống.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại mạnh mẽ quỳ xuống, gương mặt đẫm lệ cầu xin Hoàng Hậu.
"Mẫu hậu! Xin người làm chủ cho hài nhi chưa kịp chào đời của thần thiếp!"
Hoàng Hậu có thể ngồi ở trên ngôi vị này nhiều năm như vậy, tất nhiên không phải người dễ bị lay động bởi một màn khóc lóc thảm thương rồi đưa ra kết luận chủ quan.