Bà ấy bình tĩnh nhìn ta, chậm rãi mở miệng:
"Mọi người đều nói là nhìn thấy, tất nhiên đó đã là nhân chứng rồi. Ngươi nói không phải ngươi làm, vậy ngươi có bằng chứng gì không?"
Ta đợi chính là một câu này!
Ta khẽ cười, mắt nhìn thẳng vào Tô Oánh, chậm rãi cất giọng.
"Muội nói là ta đẩy muội, vậy ta muốn hỏi, ta đã dùng tay nào để đẩy muội?"
Tô Oánh thoáng hoảng hốt, nhưng vẫn cắn răng trả lời theo phản xạ.
"Tay phải!"
Ta cười nhạt, từ tốn đưa bàn tay giấu trong ống tay áo ra trước mặt mọi người, rồi nhướng mày hỏi Tô Oánh
"Vậy ta hỏi muội, nếu ta dùng bàn tay này để đẩy muội, tại sao trên y phục của muội lại không có bất kỳ dấu vết nào?"
Bàn tay vốn trắng trẻo của ta giờ đây sưng vù, đầy những vết phỏng loang lổ, bên trên còn rắc lên thuốc bột màu vàng nâu, thậm chí vết thương còn đang rỉ nước.
Cho dù chỉ khẽ chạm nhẹ vào tay áo, cũng sẽ để lại vệt thuốc bột và vệt nước.
Những vị tiểu thư khuê các quanh đó, vốn đã quen sống trong nhung lụa, nào có thấy cảnh tượng ghê tởm này bao giờ? Có người lập tức bịt miệng, có người thì tái mặt lùi về sau.
Ta lại thản nhiên thu tay về, giọng điềm đạm mà ung dung.
"Hai ngày trước ta vô tình bị bỏng, đại phu nói bị bỏng thì không được băng bó. Ta lại sợ kinh động đến quý nhân nên mới giấu đi."
Nói xong, ta quay sang Tô Oánh, khẽ thở dài, giả vờ ấm ức.
"Không biết vì sao, Hoài Vương Phi lại muốn vu oan cho ta như vậy..."
Tô Oánh không ngờ tới tình huống này, nàng ta rõ ràng hoảng loạn thấy rõ, giọng nói trở nên lắp bắp.
"Không... không phải, tỷ đã dùng tay trái, là ta nhớ nhầm..."
Ta nhướn mày, lần này giơ tay trái lên, vẫn là một bàn tay có thương tích giống hệt.
"Tiếp đó có phải muội định nói là ta không dùng tay, nhưng vẫn có thể đẩy muội ngã, đúng không?”
Những tiểu thư quý tộc có mặt ở đây đều xuất thân từ danh môn thế gia. Những chuyện dơ bẩn trong chốn thâm cung đại viện, họ đã thấy quá nhiều, huống hồ gì là Hoàng Hậu – người sống sâu trong hậu cung.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Lúc này, dù là những người ngu ngốc nhất cũng đã hiểu ra.
Nơi hậu cung thâm sâu, bao nhiêu chuyện đấu đá, những kẻ ngồi đây chẳng lẽ chưa từng chứng kiến?
Hoàng Hậu xưa nay không thích những trò lục đục nội bộ, chỉ nhàn nhạt phất tay.
"Giao cho Tông Nhân Phủ tra xét."
Một câu nói, liền kết thúc trò hề này, bữa tiệc cũng lập tức giải tán.
Lúc rời khỏi cung, ta vừa bước đến xe ngựa thì thấy Tiêu Thuấn đã đứng đợi.
Vừa thấy ta, chàng không khỏi nhíu mày, giọng điệu khó chịu, lời nói ra vẫn là không hề nể nang ai:
"Ả đàn bà xấu xí đó đầu óc có vấn đề hả? Sao trên đời lại có người độc ác đến thế chứ? Theo ta thấy, nên nhét lại vào trong bụng mẹ rồi uốn nắn lại từ đầu thì hơn!"
Chàng bảo vệ ta như vậy, mặc dù ta vô cùng cảm động, nhưng vẫn không được nhịn được mà phì cười hỏi:
"Chàng học ở đâu mấy câu thô lỗ này vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiêu Thuấn đáp ngay.
"Ta học của tiểu hầu gia nhà Minh Dương Hầu đó, sao thế?"
Ồ, kẻ nổi danh ăn chơi trác táng nhất kinh thành.
Không trách được.
Có vẻ như Tiêu Thuấn vẫn chưa nhận ra lời mình nói có gì không ổn, chàng vẫn tiếp tục lải nhải.
"Sao mà vừa vào cung đã gặp ngay chuyện xui xẻo thế này? Xem ra nơi này không hợp mệnh nàng rồi, về sau chúng ta cũng đừng tới nữa."
Ta bật cười.
"Nơi này đâu phải cứ nói không tới là không tới được?"
Ta biết chàng nói vậy là để dỗ ta vui.
Cũng cảm thấy dáng vẻ tức giận này của chàng quả thật là vô cùng đáng yêu.
Ta vừa định trêu ghẹo đôi câu, xe ngựa bỗng dừng lại.
Gã sai vặt đánh xe lập tức nhỏ giọng bẩm báo.
"Vương Gia, Vương Phi, là Hoài Vương điện hạ."
Tiêu Thuấn lập tức cau mày, cực kỳ không kiên nhẫn phất tay.
"Đi đi, coi như không thấy!"
Rõ ràng là không hề thích Tiêu Duẫn.
Chàng muốn đi, nhưng Tiêu Duẫn lại không chịu bỏ qua.
"Lục đệ, cho ta nói vài câu với Vũ Vương Phi của đệ."
Vừa nghe vậy, huyệt thái dương của Tiêu Thuấn liền giật mạnh, cả người bốc hỏa.
"Vương Phi của bổn vương, huynh nói muốn nói là bổn vương sẽ cho huynh nói chắc? Nằm mơ đi!"
Nếu không phải ta ngăn lại, có lẽ chàng đã xông ra ngoài đ.ấ.m thẳng vào mặt Tiêu Duẫn rồi.
Mà đối với tên nam nhân cặn bã như Tiêu Duẫn, ta quả thật chẳng có gì để nói với hắn.
Ký ức về chén rượu độc hắn ép ta uống ở kiếp trước, như thể vẫn còn hiển hiện ở trước mắt.
Ta sợ nếu nhìn thấy gương mặt đó, ta sẽ không kìm được mà rút d.a.o ra giếc hắn ngay tại chỗ mất.
Vì thế, ta lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu vô cùng xa cách, nói với hắn thông qua tấm màn xe:
"Hoài Vương điện hạ, nếu không có chuyện gì quan trọng, chúng ta vẫn không nên nói thì hơn. Ta sợ Vương Gia nhà ta sẽ hiểu lầm."
Lời này vừa là để từ chối, vừa là để trấn an Tiêu Thuấn.
Quả nhiên, vừa nghe xong, Tiêu Thuấn liền dịu xuống, thậm chí còn nhe răng cười, trông vô cùng ngốc nghếch.
Lời của ta quá rõ ràng, Tiêu Duẫn cũng không ép buộc, chỉ bật cười khẽ.
"Ồ? Xem ra Lục đệ thật sự cưới được một Vương Phi tốt rồi."
Ta cũng cười, nhưng lời nói ra lại ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa.
"Không so được với Hoài Vương đây, Vương Phi của ngài còn tốt hơn ấy chứ."