Việc Tô Oánh mưu hại hoàng tự, đồng thời lợi dụng đứa con trong bụng để vu oan cho ta, tuy đã giao cho Tông Nhân Phủ điều tra, nhưng chuyện này có thể lớn, cũng có thể nhỏ.
Tô Thừa Vận là Thủ Phụ đương triều, lại đang giữ trọng trách làm Khâm Sai đi cứu trợ vùng thiên tai. Nếu lần này ông ta lập công lớn trong việc cứu trợ, mà Tiêu Duẫn cũng không truy cứu nữa, chuyện này có thể sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Không chỉ ta, mà cả Tô Oánh lẫn Thích thị cũng hiểu rõ đạo lý đó.
Bởi vậy, ngay sáng sớm ngày thứ hai sau khi Tô Oánh bị áp giải vào Tông Nhân Phủ, đã có một con khoái mã từ Tô phủ phi nhanh ra khỏi thành.
Nhưng ta hiểu quá rõ con người Tô Thừa Vận.
Ông ta vốn là kẻ tham lam. Năm xưa, vì muốn thăng tiến trên con đường quan lộ, ông ta đã nhẫn tâm ruồng bỏ Thích thị dù đã từng có lời hẹn thề sẽ sống đến bạc đầu.
Bao năm làm quan, ông ta đã nhận không biết bao nhiêu tiền hối lộ.
Lần này, trong tay còn ôm số bạc cứu trợ lớn như vậy, làm sao ông ta có thể không động lòng cơ chứ?
Quả nhiên, khi thư cầu cứu của Thích thị và Tô Oánh còn chưa kịp đưa đi, Hoàng Thượng đã nhận được một bức huyết thư được gửi tới từ huyện Nam Dụ.
Nội dung thư tố cáo có bách tính phát hiện, đê điều lẽ ra phải được xây bằng đá tảng và vôi vữa, lại bị thay thế bằng cát chảy.
Người dân kéo đến nha môn gõ trống yêu cầu điều tra, lại bị Tô Thừa Vận coi là bạo dân mà đàn áp thẳng tay.
Sau trận lụt, dịch bệnh hoành hành, nhưng thay vì cứu trợ, Tô Thừa Vận lại đưa những người mới nhiễm bệnh — vẫn còn cơ hội sống sót — vào trại tập trung và phóng hỏa thiêu sạch.
Trong ngọn lửa cháy rừng rực, tiếng khóc gào vang tận trời xanh, những người chếc đi đó đều là con dân của Đại Lương.
Những lời trong huyết thư, từng chữ như m-áu, từng câu như dao.
Người đưa thư còn tiết lộ, ngoài hắn ra, còn có những người khác cũng mang huyết thư vượt ngàn dặm lên kinh báo tin, nhưng đều bị Tô Thừa Vận phát hiện và giếc sạch.
Ngay khi trao huyết thư xong, hắn cũng gục chếc trước cửa hoàng cung.
Dù trong thư có thể có phần phóng đại, nhưng Hoàng Thượng vẫn giận tím mặt, lập tức giao vụ này cho Đại Lý Tự điều tra.
Đại Lý Tự hành động thần tốc.
Khi Tô Thừa Vận còn chưa kịp hồi kinh, chứng cứ tham ô và coi mạng người như cỏ rác của ông ta đã bày đầy trên long án.
Chỉ trong vòng ba ngày, toàn bộ chân tướng vụ án Tô Oánh mưu hại hoàng tự, dùng cái th-ai trong bụng để vu oan giá họa cho ta, đã được làm rõ rành rành.
Thậm chí, Tông Nhân Phủ còn phanh phui cả chuyện nàng ta lén lút tư thông với một môn sinh trong Tô phủ, châu thai ám kết.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Cũng vào ngày đại hôn của ta, nàng ta đã dùng bí dược và Hợp Hương, ý đồ quyến rũ Tiêu Thuấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi Thúy Bình mang tin tức này về, Tiêu Thuấn đang đứng trước mặt ta, chỉ lên trời không ngừng thề thốt:
"Dù ta có trúng cái thứ hương gì đó, ta cũng sẽ không bị nàng ta dụ dỗ đâu!"
Ta đương nhiên tin.
Bởi chẳng có nam nhân nào có thể nhìn nhầm mỹ nhân thành nữ quỷ.
Cũng chẳng có nam nhân nào có thể tung một cước, đá thẳng nữ tử đang xiêm y xộc xệch, chủ động lao vào lòng mình xuống dưới hồ cả.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Thuấn, chỉ sợ ta hiểu lầm mà ra sức giải thích, ta không khỏi cảm thấy tâm tình khoan khoái hơn bao giờ hết.
Có lẽ vì gần đây chúng ta ở bên nhau nhiều hơn, ta ngày càng nhận ra chàng không giống với lời đồn.
Có thể vì mẫu thân chàng là mỹ nhân Tây Vực được tiến cống, thân phận đặc thù, nên dù có được sủng ái, thì chàng vĩnh viễn vẫn sẽ không có tư cách tranh đoạt ngôi vị Thái Tử.
Cũng vì thế, chẳng ai dạy chàng đạo trị quốc hay thuật đế vương, nên mới dưỡng thành tính cách tùy tâm tùy tính như hiện tại.
Nhưng ta chẳng hề thấy chán ghét chút nào.
Đặc biệt là khi chàng rõ ràng đang tức giận, nhưng vẫn cau mày, lo lắng hỏi ta:
"Lần này nhà họ Tô sụp đổ, liệu có liên lụy gì đến nàng không?"
Ta bật cười, càng cảm thấy mình dường như không gả nhầm người.
"Yên tâm đi." Ta dịu giọng trấn an chàng:
"Ta không sao cả. Dù sao... ngay ngày đại hôn, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô, không phải sao?"
Tô Oánh chắc hẳn không ngờ, những lời vu khống mà nàng ta rêu rao về ta, vào thời điểm này lại giúp ta tránh được không ít phiền phức.
Ta cũng không ngờ rằng, vốn tưởng nàng ta chỉ đơn thuần muốn đoạt lấy những gì thuộc về ta, hóa ra lại còn tư thông với người khác.
Bảo sao, nàng ta lại liều lĩnh đến vậy, dám đánh cược tất cả vào ngay ngày đại hôn của ta.
…
Cánh cửa Tông Nhân Phủ, vẫn uy nghiêm như ta từng thấy ở kiếp trước.
Kiếp trước, ta bị Tô Oánh vu oan hãm hại, bị giam cầm ở nơi này, chịu đủ cực hình tra tấn đến nửa cái mạng cũng chẳng còn.
Khi ấy, nàng ta đã từng đến gặp ta.