Mưu Sinh

Chương 10



Mỗi lần bà nội lại lên cơn chửi rủa, thì thằng bé bốn tuổi Diệp Văn Tinh liền đứng chắn trước mặt tôi, cãi tay đôi với người bà mà nó vốn thương nhất.

 

Ở trước mặt tôi, nó ngoan ngoãn nghe lời.

 

Nhưng cũng chẳng ngại đem mấy câu chửi bậy học được ở trường ném thẳng vào mặt bà, khiến bà tức đến độ phải gọi bố ra đánh đòn nó.

 

Nó bị quất đau đến khóc nấc từng hồi.

 

Còn tôi, đứng trong bóng tối, chỉ lặng lẽ mỉm cười.

 

Chỉ một viên kẹo, đã đủ để nó nghiêng hẳn về phía tôi:

 

“Bọn họ đánh người, chửi người vô cớ, bọn họ chính là kẻ xấu.”

 

Diệp Văn Tinh tin như thế, chẳng hề nghi ngờ.

 

Từ đó trở đi, ngày nào nó cũng chống đối bà nội.

 

Nhưng bà vốn quen thói hống hách trong nhà, dù Diệp Văn Tinh là bảo bối của cả họ Diệp, chọc giận rồi thì bà vẫn mắng nó như thường.

 

Nó tức đến mức loạng choạng lao vào lòng tôi khóc nức nở:

 

“Chị hai, em ghét bà ta!”

 

Ngoan lắm.

 

Mẹ lại mắng tôi dạy hư Diệp Văn Tinh:

 

“Nó trước giờ ngoan ngoãn, nghe lời bà nội nhất. Chắc chắn là con xúi giục nên nó mới chống lại bà!”

 

Đúng thế đấy.

 

Chính là tôi cố tình.

 

Nhưng tôi lại cười ngây ngô, vô tội:

 

“Mẹ, con chẳng hiểu mẹ đang nói gì.”

 

Bà nội thì chỉ biết làm hư Diệp Văn Tinh.

 

Bà ta đáng lẽ phải cảm ơn tôi mới đúng.

 

Xuân đi thu đến, Diệp Văn Tinh đã năm tuổi.

 

Sau một thời gian dài “tập trận,” nó đã tích lũy đủ kinh nghiệm cãi vã, cái miệng nhỏ lanh lợi đến mức có thể chọc tức bà nội đến c.h.ế.t đi sống lại.

 

Thế nhưng, bà vẫn bận rộn lo cho nó được vào lớp mẫu giáo.

 

“Thế còn con thì sao?”

 

Diệp Ngư vẫn còn nuôi hy vọng.

 

Nó ngẩng mặt, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào bà nội và bố mẹ:

 

“Em trai đã được đi học, con cũng muốn đến trường.”

 

“Trách mẹ mày ấy, do mẹ mày không sinh mày ra là con trai.”

 

Bà nội bĩu môi, miệng phun ra những lời chua chát, ghê tởm.

 

Còn mẹ thì lại thật sự thấy áy náy:

 

“Em con là con trai, nhà mình không kham nổi hai đứa đâu…”

 

“Con mặc kệ! Vậy thì để em ở nhà, con đi học!”

 

“Vô phép!”

 

Mẹ sầm mặt, lập tức kéo Diệp Ngư ra ngoài.

 

Bất chấp nó gào khóc thế nào, bà cũng không buông tay.

 

Tôi quay sang nhìn chị cả.

 

Trong mắt chị ẩn đầy nỗi khổ, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của tôi, chị chỉ cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, khẽ lắc đầu.

 

Tôi và chị, đã sớm hiểu rõ cả rồi.

 

Ba chị em chúng tôi cộng lại cũng chẳng bằng một mình Diệp Văn Tinh.

 

Đêm xuống, nó chạy sang phòng tôi đòi ngủ cùng.

 

Tôi ghé sát tai thì thầm vài câu, nó gật đầu rất nghiêm túc:

 

“Chị hai, em nhớ hết rồi!”

 

Không lâu sau, Diệp Văn Tinh bắt đầu đi học.

 

Ban đầu, bà nội phụ trách đưa đón, nhưng chỉ được dăm bữa nửa tháng, bà đã kêu đau lưng nhức chân:

 

“Nó không chịu đi bộ, cái thân già này làm sao cõng nổi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Diệp Văn Tinh thì chẳng thèm quan tâm.

 

Được nuông chiều từ nhỏ, hễ không ai cõng thì nhất quyết không đi học.

 

Mẹ tôi cuống quýt, sợ bảo bối út bỏ lỡ chuyện học hành. Nhưng lúc ấy đang mùa gặt, ai nấy đều bận tối mắt, cuối cùng bà đành trút gánh sang tôi:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Dù sao Văn Tinh cũng thân nhất với con, từ giờ con phải cõng nó đi học hằng ngày.”

 

Tôi vốn đã tính sẵn trong lòng, nhưng vẫn giả vờ do dự:

 

“Hay để Diệp Ngư đi đi? Con còn bận giặt giũ nấu nướng, chẳng rảnh tay đâu.”

 

“Em con thì có sức đâu mà cõng được thằng út?”

 

Mẹ mất kiên nhẫn, quát lên:

 

“Bảo đi thì đi! Cõng Văn Tinh đến trường rồi hãy về giặt giũ nấu nướng cũng chưa muộn.”

 

Hừ.

 

Tôi phải gắng lắm mới đè nén được sự lạnh lẽo trong lòng.

 

Diệp Ngư chỉ kém tôi có hai phút khi sinh ra, nó không cõng nổi, lẽ nào tôi lại cõng nổi?

 

“Con không làm!”

 

“Con muốn chị hai đi học cùng con, chơi với con ở trường!”

 

Vừa nghe bảo bối mở miệng, mẹ liền lúng túng:

 

“Nhưng mà việc nhà thì…”

 

“Để Diệp Ngư làm.”

 

Bà nội chỉ cần cháu đích tôn của bà được thoải mái, còn ai làm việc thì mặc kệ.

 

Lần này đến lượt Diệp Ngư quýnh quáng, mẹ cũng vội vàng đổi giọng:

 

“Đã vậy, Văn Tinh cần có người đi cùng, để Diệp Ngư đưa em cũng được. Còn Diệp Đa làm việc lanh lẹ, cứ để nó lo chuyện trong nhà.”

 

“Ừ.”

 

Bà nội chẳng phản đối, Diệp Ngư mừng rỡ cười toe toét, còn đắc ý liếc xéo tôi một cái.

 

Tôi chỉ lạnh mặt, cúi mắt xuống.

 

Đều nằm trong dự liệu cả thôi.

 

Họ cứ tha hồ lựa chọn, chán chê rồi, phần thừa mới tới tay tôi.

 

Mẹ à, bà nội tuy độc ác, nhưng mẹ — mới là người thật sự thiên vị.

 

Sáng sớm, Diệp Ngư cõng Diệp Văn Tinh đi học.

 

Nó vốn ít khi làm việc nặng, mới từ hiên nhà ra tới cổng thôi đã không trụ nổi, loạng choạng một cái làm Văn Tinh ngã lăn ra đất, còn bản thân thì ngập một miệng máu.

 

Hai đứa đều nằm sõng soài dưới đất, khóc um sùm.

 

Mẹ giận dữ, trách nó không nên thân.

 

Biết đứa con gái thứ ba không nuốt trôi được miếng bánh ngọt này, bà lập tức gọi chị cả:

 

“Chiêu Đệ, con đi đưa em đi học. Đưa xong thì mau ra đồng làm việc.”

 

Tôi nhìn mà chỉ thấy chua chát mỉa mai.

 

Mẹ thà bắt chị cả — người đã phải lao lực suốt ngày ngoài ruộng chịu khổ thêm, chứ nhất quyết không để cái việc nhàn hạ ấy rơi vào tay tôi.

 

Bà còn liếc tôi, ánh mắt lạnh lùng:

 

“Nhìn cái gì mà nhìn? Lo ở nhà làm việc đi.”

 

Giọng điệu thì gắt gỏng, dữ dằn.

 

Tôi cúi mắt, lặng lẽ bước vào bếp.

 

Dựa vào ký ức mười năm, tôi lục lại từng chuyện, cố nghĩ xem mình đã từng làm gì có lỗi với mẹ chưa.

 

Đến cuối cùng, mới hiểu được lời của thím Dương Lệ.

 

Yêu, vốn chẳng cần lý lẽ.

 

Không yêu, thì cũng vậy thôi.

 

Mẹ tôi là một người đàn bà khổ mệnh.

 

Trong bảy anh chị em, bà xếp thứ ba.

 

Anh cả và chị hai thì được cưng chiều, còn đến lượt bà thì chỉ có số làm lụng. Từ nhỏ đã phải gánh hết việc nhà ngoài việc đồng, lại còn trông nom đàn em.