Mưu Sinh

Chương 11



Làm tốt thì chẳng ai khen.

 

Làm sai một chút thì bị đánh một trận.

 

Sau này gả cho bố tôi, bà lại bị bà nội chê bai vì sinh liền ba đứa con gái.

 

Sắc mặt bà nội ngày nào cũng dài thườn thượt, lời nói chua cay mỉa mai, hễ có sơ suất là xúi bố đánh mẹ.

 

Những năm tháng đó, ban đêm tôi nghe không ít lần mẹ khóc lén.

 

Bà là người từng chịu khổ.

 

Bà hiểu thế nào là không được bố mẹ thương yêu.

 

Vậy mà cuối cùng, bà vẫn bước đi trên con đường y hệt bố mẹ mình.

 

Bà tưởng mình tính toán khéo lắm.

 

Nhưng Diệp Văn Tinh chỉ nghe lời tôi.

 

Chị cả mới đưa nó đi học được hai ngày đã bị nó đuổi, dù chị có cho cưỡi trên lưng như cưỡi ngựa nó cũng chẳng vui.

 

Diệp Ngư thì tìm cách dỗ dành, khuyên nó đi bộ tới trường, kết quả bị nó phun nước bọt vào mặt:

 

“Em không thích chị!”

 

Cuối cùng, đến lượt tôi.

 

“Xem ra chị được lợi rồi.”

 

Cuối cùng, mẹ cũng chỉ còn cách để tôi đi cùng Diệp Văn Tinh.

 

Nhìn nó ngoan ngoãn để tôi nắm tay, chịu khó theo tôi đi bộ tới trường, mẹ lại hậm hực:

 

“Chẳng biết con cho nó uống bùa mê gì nữa.”

 

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ bước đi.

 

Không có bùa mê nào cả.

 

Chỉ là tôi buộc phải sớm nhận ra — mẹ chưa từng thương tôi.

 

Chỉ là tôi buộc phải hiểu — trong nhà họ Diệp, con gái không được phép đọc sách.

 

Chỉ là tôi, ôm lấy cuốn Binh pháp Tôn Tử đã sờn mép, nghiền ngẫm từng trang, mới tự nghĩ ra chút mưu kế.

 

Tôi mới mười tuổi.

 

Nhưng họ đã ép tôi phải lớn hơn số tuổi này rất nhiều.

 

Nhà họ Diệp không cho con gái đi học, chỉ muốn con gái cả đời làm trâu làm ngựa, hy sinh vô điều kiện.

 

Thì tôi đây, nhất định sẽ mở ra cho mình một con đường.

 

Cho dù con đường đó đầy quanh co và đau đớn, tôi vẫn sẽ tiến về phía trước, không hề chùn bước.

 

Lớp mẫu giáo chủ yếu là bọn trẻ con chơi đùa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Diệp Văn Tinh vào lớp học, còn tôi thì chạy sang mấy lớp khác, nép bên chân tường nghe lỏm thầy cô giảng.

 

Những lúc không có tiết, tôi lại đi phụ giúp mấy dì dọn vệ sinh, hay các chú trong bếp ăn: nhóm lửa, nhặt rau.

 

Tay chân tôi nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã quen thân với họ.

 

Diệp Văn Tinh có phiếu ăn.

 

Nó ăn trưa trong nhà ăn, còn tôi thì chỉ uống mấy ngụm nước lạnh chống đói, chờ đến tối về nhà mới ăn.

 

Sau này, bác Lý — người quản lý bếp ăn phát hiện ra, liền để dành phần cơm thừa canh cặn của học sinh cho tôi.

 

“Đang tuổi ăn tuổi lớn, không được để bụng đói.”

 

Tôi cảm kích đến mức muốn quỳ xuống lạy tạ.

 

Bác lại cười, kéo tôi đứng dậy:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thời nay rồi, đừng làm mấy chuyện đó nữa.”

 

Tôi biết bác là người tốt, nên để ý hơn đến tình hình của bác.

 

Lâu dần phát hiện bác có bệnh ho mãn tính.

 

Tôi liền tra sách thuốc, lên núi tìm lê rừng, rồi mượn nồi niêu trong bếp mà sắc cao lê cho bác uống.

 

Ban đầu chỉ muốn báo ân, ai ngờ lại thật sự có hiệu quả.

 

Cơn ho của bác Lý dần dần khỏi hẳn.

 

Bác mừng rỡ vô cùng, nhất quyết dúi vào tay tôi hai đồng, còn nói từ nay tôi có thể ở lại làm phụ bếp.

 

Trước kia, mỗi lần tôi len lén nghe giảng đều bị thầy giáo đuổi ra ngoài.

 

Từ lúc ấy trở đi, tôi đường đường chính chính ngồi bên cửa sổ, bám vào bệ mà nghe giảng, chẳng ai còn cản nữa.

 

Hai đồng tiền không phải số nhỏ.

 

Tôi để lại năm hào mua quà vặt cho Diệp Văn Tinh, còn lại thì lén mua thành quà.

 

Một nửa tôi đem tặng bác Lý, khiến bác vui mừng khôn xiết, còn tặng lại cho tôi một hộp bút chì cùng mấy cuốn vở mới cũ lẫn lộn:

 

“Bác thấy con thích học, tuy không vào lớp được nhưng mình có thể tự học, tự cố gắng.”

 

Tôi gật đầu thật nghiêm túc.

 

Nửa còn lại, cùng với hai chai cao lê tôi cố ý chừa ra, tôi mang sang nhà họ Chu.

 

Lúc đó Chu Tiểu Quân đã học cấp hai, chỉ có chú thím ở nhà. Nghe tôi kể rõ nguồn gốc mấy thứ ấy, Chu thúc xúc động nói:

 

“Con bé Đa Đa biết lễ nghĩa, hiểu chừng mực, sau này nhất định có tiền đồ.”

 

Thím Dương Lệ lại thương xót, giọng nghèn nghẹn:

 

“Đúng là có tiền đồ, nhưng cái tiền đồ này cũng là nó tự mình gắng sức mà giành lấy.”

 

Lúc ấy tôi mới biết, bác Lý chính là bố của thầy hiệu trưởng.

 

Khó trách chẳng còn thầy cô nào đuổi tôi đi nữa.

 

Sau khi hiểu tôi muốn tìm đường nghe lén để học, chú thím Chu liền đem toàn bộ sách vở cũ của Chu Tiểu Quân cho tôi:

 

“Con chưa nhập học, càng ít bị chú ý thì càng tốt.”

 

Tôi hiểu.

 

Chú Chu còn cẩn thận viết tặng tôi một câu:

 

“Trời muốn giao trọng trách cho ai, ắt phải rèn tâm trí, khổ thân thể người ấy trước đã.”

 

Ông nói đây chỉ là trích dẫn, dặn tôi phải tự đọc trọn bài, suy ngẫm về nhân vật và việc làm trong đó.

 

Trong sách cũ của Chu Tiểu Quân cũng có bài ấy. Tôi liền chép lại toàn văn bằng nét chữ chưa mấy ngay ngắn. Tuy là văn cổ, nhưng tôi đã quen đọc Binh pháp Tôn Tử, nên đoán nghĩa cũng không khó, chỉ là những tên người trong đó thì chưa quen.

 

Tôi bắt đầu tìm cách làm thân với thầy cô.

 

Tôi đã lén nghe đủ các tiết học từ lớp hai đến lớp năm, chỉ có lớp năm hơi khó một chút. Thế là tôi thường xuyên chạy vặt cho các thầy cô lớp năm, tranh thủ lúc thuận tiện thì hỏi bài. Cũng nhờ vậy mà nhiều lần được giải đáp thắc mắc.

 

Tôi biết đến Nghiêu Thuấn, biết đến Phó Duyệt.

 

Biết đến những nhân vật được nhắc đến trong sách của Mạnh Tử.

 

Tôi còn học được phép nhân chia thập phân, giải phương trình đơn giản và nhiều thứ khác nữa.

 

Cuối học kỳ, Diệp Văn Tinh nhận được bông hoa đỏ.

 

Còn tôi, cũng hoàn thành xuất sắc bài thi lớp năm mà bác Lý chuẩn bị cho, điểm gần như tuyệt đối.

 

Bác thưởng cho tôi một cây bút máy.

 

Còn tôi thì mượn bác bộ sách giáo khoa mới nhất của lớp năm và lớp sáu, rồi giấu vào cặp sách của Diệp Văn Tinh.

 

Tối hôm đó, mẹ đã phát hiện.