Mưu Sinh

Chương 9



Chị khóc đến khàn cả giọng.

 

Không xa đó, bà nội độc địa gào lên:

 

“Đồ đê tiện! Đưa tiền cho nó, còn để nó chiếm tiện nghi nữa!”

 

“Còn dám đến trường, tao sẽ tố cáo nó l.o.ạ.n l.u.â.n bậy bạ!”

 

Chị run lên bần bật.

 

Nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống mặt tôi.

 

“Đừng khóc mà.”

 

Tôi gối đầu trong n.g.ự.c chị, ho sặc sụa, chấn động đến vết thương cũ ở lưng đau nhói.

 

“Đi tìm trưởng thôn đi, đi tìm quan trên…”

 

Nhưng chẳng cần đi tìm, bọn họ đã theo chân kéo đến.

 

Mà bà nội thì lăn ra ăn vạ, gào khóc lăn lộn.

 

“Lợn không cần cho ăn à, mạ không cần cấy à?”

 

“Các người có đến giúp làm việc không?”

 

“Đều bảo nó đi học, vậy thì các người trả tiền, rồi đến nhà tôi làm việc đi!”

 

Bà nội ngang ngược không chịu nói lý lẽ. Người trong thôn khuyên đủ điều, thậm chí còn nói cấm con nít đi học là phạm pháp, có thể bị bắt. Nhưng bà cũng chẳng sợ, còn gào lên:

 

“Hôm nay mày bắt tao, mai tao treo cổ c.h.ế.t trước cửa nhà mày cho xem!”

 

Mọi người trong thôn đều biết bà cụ nhà họ Diệp khó chọc vào, lẩm bẩm đôi câu rồi ai nấy đều bỏ đi trước.

 

Bà nội đắc ý, quay lại chửi rủa tôi và chị cả không ngừng, đến khi khát khô cổ họng mới chịu vào nhà uống nước.

 

Mẹ tôi lắc đầu, đi theo vào, còn quay lại nói:

 

“Đúng là chẳng biết nghe lời gì cả.”

 

“Văn Tinh, cục cưng ngoan của mẹ, sau này con tuyệt đối đừng học theo chị hai nghe chưa.”

 

Bà ôm chặt lấy Diệp Văn Tinh, hôn hít, cưng nựng hết mực, như thể không hề thấy trên người tôi đầy vết m.á.u do bị roi tre quất, cũng chẳng thấy chị cả mặt mày xám ngoét, ngồi bệt dưới đất như kẻ đã chết.

 

Trong mắt bà, chỉ có đứa con trai út bảo bối.

 

Tôi nhìn cảnh đó, bỗng bật cười.

 

Thương Diệp Văn Tinh đến thế sao?

 

Vậy thì tôi sẽ mượn chính tay Diệp Văn Tinh, mở ra cho mình một con đường!

 

Diệp Văn Tinh đã ba tuổi.

 

Đứa trẻ do bà nội nuôi lớn, tính tình chẳng khác gì bà, mở miệng ra là lườm nguýt, chẳng bao giờ gọi tôi là chị, chỉ toàn chửi “con đ*, con tiện nhân”. Bà nội còn vỗ tay khen lấy khen để, nói chửi hay lắm, giống đàn ông.

 

Tôi chờ thời cơ.

 

Chị gái phải xuống ruộng làm việc, chuyện giặt giũ, nấu ăn, cắt cỏ cho lợn liền đổ hết lên tôi với Diệp Ngư. Mẹ bày ra vẻ công bằng, bảo tôi và Diệp Ngư tự chọn. Nhưng đến khi tôi nói muốn ở nhà, Diệp Ngư lại không chịu.

 

Mẹ lập tức nhíu mày:

 

“Con là chị, phải nhường em.”

 

Hừ.

 

Đó chính là cái gọi là công bằng của bà.

 

Bà luôn bênh Diệp Ngư, nên tôi cũng chẳng tranh nữa.

 

Có điều, Diệp Ngư chỉ làm lặt vặt được mấy tháng, đến lúc thật sự phải vào bếp nấu cơm thì suýt đốt cháy cả căn nhà, giặt cái áo thì tới trưa nắng lên mà vẫn chưa mang ra phơi.

 

Ngày nào bà nội cũng lôi nó ra chửi.

 

Chưa được mấy ngày, Diệp Ngư đã chịu không nổi, vừa khóc vừa gào đòi đổi việc với tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mẹ lập tức trở mặt, đổi giọng ngay:

 

“Dù sao thì Diệp Đa cũng chẳng thích gió thổi nắng chiếu, việc nhàn rỗi ở nhà thì nhường cho con làm vậy.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bà nói rất tự nhiên, còn tôi thì chỉ biết cười lạnh trong lòng.

 

Mẹ à, mẹ còn có thể thiên vị hơn nữa không?

 

“Con là chị, việc sung sướng tất nhiên phải nhường lại cho em.”

 

Tôi nhìn Diệp Ngư bằng ánh mắt đầy thương hại:

 

“Công việc ngoài đồng vất vả lắm, chị khuyên em vẫn nên ở nhà thì hơn, khỏi phải đổi qua đổi lại làm bà nội khó chịu.”

 

“Cơm em nấu đến lợn còn chê chẳng muốn ăn.”

 

Bà nội mắng Diệp Ngư gánh cỏ mà để kẹp cả bó rơm ở giữa vai, mắng đến mức nó khóc thút thít:

 

“Đổi lần này sẽ không đổi nữa! Nếu còn đổi thì để bố đánh con đi!”

 

“Vậy… vậy được thôi.”

 

Tôi tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý.

 

Nhìn thấy mẹ đang dỗ dành Diệp Ngư, ánh mắt tôi thoáng lạnh.

 

Đụng đến chuyện lợi ích, mẹ sẽ chẳng bao giờ nuông chiều Diệp Ngư, nhưng với những chuyện vụn vặt, bà lại rất biết cách lấy lòng nó.

 

Cái gọi là công bằng, công chính ấy, kỳ thực là do tôi cố ý nhường, để Diệp Ngư — vốn chẳng giỏi việc nhà — tự thấy khổ sở mà bỏ cuộc.

 

Như thế, tôi mới có thể yên ổn ở lại trong nhà.

 

Chỉ có ở nhà, tôi mới có thể tiếp cận được Diệp Văn Tinh.

 

Nước cờ này gọi là… lấy lùi làm tiến.

 

Trong nhà chuyện gì cũng có.

 

Cho lợn ăn, quét dọn, bổ củi, nấu nước, nấu cơm, giặt quần áo… thỉnh thoảng còn phải nghe bà nội quát tháo, rồi lại chừa một con mắt để trông chừng Diệp Văn Tinh. Một ngày bận rộn đến mức bàn chân tôi như bốc lửa.

 

Tôi cố ý than vãn với Diệp Ngư.

 

Nó thì hả hê sung sướng, ngoài miệng lại còn giả vờ thương hại:

 

“Ai bảo mày giỏi quá làm gì? Bà nội chỉ thích cơm mày nấu thôi mà.”

 

Tin nó thì đúng là đồ ngốc.

 

Khi chắc chắn Diệp Ngư đã hết ý định tranh việc ở nhà, tôi mới bắt đầu chủ động tiếp cận Diệp Văn Tinh.

 

Ban đầu, thằng bé trợn mắt cau mày với tôi, miệng toàn những lời bậy bạ. Tôi chờ lúc không có ai, liền thẳng tay đánh vào m.ô.n.g nó. Thấy nó mếu máo, tôi lập tức trừng mắt:

 

“Nín! Nuốt nước mắt vào.”

 

Nó không dám khóc.

 

Vì nó biết, khóc lên là tôi đánh thật.

 

Sau vài lần dạy dỗ, cuối cùng nó cũng chịu gọi tôi là “chị hai”, chứ không phải mấy cái danh xưng bẩn thỉu kia nữa.

 

Sách dạy rằng: cách thắng giỏi nhất là thắng bằng mưu.

 

Muốn bẻ gãy kẻ khác, thì chiếm lấy lòng người mới là thượng sách; còn ỷ sức mạnh ép buộc chỉ là hạ sách mà thôi.

 

Tôi không còn thời gian để sang nhà họ Chu học hay đi hái thuốc nữa.

 

Nhưng tôi vẫn tranh thủ lượm ve chai, bắt cá bắt tôm, đào mấy thứ rau dại đem đi đổi lấy chút tiền lẻ.

 

Rồi lấy tiền đó mua cho Diệp Văn Tinh kẹo hồ lô, kem que, mua cả những loại kẹo màu mè mà chính tôi còn chưa từng nếm qua.

 

Nó thích lắm.

 

Rất nhanh đã quen với những ngày vừa có roi vừa có kẹo ngọt.