Mưu Sinh

Chương 12



Khuôn mặt mẹ sầm lại, như muốn nuốt chửng tôi:

 

“Ai cho mày động vào mấy thứ này?”

 

“Con học được thì có thể dạy lại cho em.”

 

Tôi lập tức nói ra lý do đã chuẩn bị sẵn.

 

Nhưng mẹ như phát điên, nhào tới giật lấy sách:

 

“Diệp Ngư còn chưa được đi học, mày dựa vào cái gì mà học? Đem đi đốt! Đốt hết cho tao!”

 

“Mẹ, đừng vậy mà!”

 

Chị cả khóc nức nở, liều mạng giữ chặt lấy tay bà:

 

“Dù sao Đa Đa cũng chẳng tốn đồng nào, cứ để nó dạy Văn Tinh, thành tích của em ấy sẽ càng tốt hơn!”

 

“Con bé đó mà xứng à?”

 

Mẹ gằn từng chữ, ánh mắt hung dữ:

 

“Con trai tao thông minh như thế, cần gì nó dạy!”

 

Trong thoáng chốc, gương mặt mẹ và gương mặt bà nội chồng lên nhau, giống hệt nhau đến đáng sợ.

 

Ngoài hiên, bà nội ngồi trên ghế, cái mặt già nua nhếch nhác, giọng mỉa mai chua chát, còn xúi Diệp Ngư lao vào giật sách:

 

“Mẹ mày nói đúng! Mày còn chưa được học, nó dựa vào đâu mà học?”

 

“Diệp Ngư à, sau này nó có tiền đồ thật, thì chắc sẽ quay lại đánh c.h.ế.t mày thôi.”

 

Bà nội cười khanh khách, vừa nói vừa vung tay tát vào không khí như thể thị uy.

 

Mặt Diệp Ngư vặn vẹo.

 

Có lẽ nó nhớ tới chuyện ngày trước bị tôi tát, đôi mắt đỏ bừng, không nói một lời liền lao thẳng về phía tôi.

 

Nhưng còn chưa kịp chạm tới, nó đã bị Diệp Văn Tinh — tròn trịa như cục bột — húc thẳng một cú, ngã lăn ra đất.

 

Chưa kịp bò dậy, Diệp Văn Tinh đã nhào lên cắn vào cổ tay mẹ, gào to:

 

“Không được bắt nạt chị hai của con!”

 

Mẹ lúc này mới sững người tỉnh táo.

 

Bà có thể bắt nạt tôi.

 

Nhưng tôi đã có Diệp Văn Tinh đứng ra bảo vệ.

 

Kế sách đánh vào lòng người của tôi, cuối cùng cũng bắt đầu có hiệu quả.

 

Mẹ ngầm chấp nhận cho tôi đọc sách.

 

Đến khi Diệp Văn Tinh học xong mẫu giáo, lên lớp một, thì tôi cũng đã nhờ tự học và nghe lỏm mà hoàn thành hết chương trình lớp sáu. Nhưng cho dù tôi môn nào cũng trên chín mươi điểm, trong nhà vẫn không ai đồng ý cho tôi học cấp hai.

 

Bà nội mắng tôi là đồ mệnh tiện.

 

Mẹ thì nói tiền phải để dành cho Diệp Văn Tinh.

 

Diệp Văn Tinh lăn lộn, khóc lóc cầu xin cho tôi, nhưng kết quả chỉ đổi lại là một trận đòn. Nó đỏ hoe mắt, nghẹn ngào hứa với tôi:

 

“Chị hai, sau này em sẽ kiếm tiền cho chị đi học!”

 

Nghe câu đó, sống mũi tôi cay xè, nước mắt cứ thế rơi xuống.

 

Cảnh tượng này giống hệt như năm xưa giữa tôi và chị cả.

 

Chỉ là… nó rốt cuộc vẫn là nó, nó không thể vì tôi mà bỏ học đi kiếm tiền.

 

Mà cho dù thật sự có tiền, tôi cũng chẳng thể đi học. Chị cả chính là tấm gương đau đớn trước mắt.

 

Vậy nên, tôi càng dốc lòng dạy dỗ Diệp Văn Tinh.

 

Nó vốn thông minh, lại chịu nghe lời tôi, lần nào thi cũng hoặc điểm tuyệt đối, hoặc không dưới chín mươi lăm điểm. Trong đám trẻ con cùng thôn, nó là người có thành tích tốt nhất.

 

Bà nội thì cười đến nở cả mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hễ trò chuyện với ai, bà nội lại mở miệng ca tụng đứa cháu vàng của mình là sao Văn Khúc chuyển thế.

 

Mẹ thì hất cằm khinh bỉ liếc tôi:

 

“Còn bảo mày dạy nó? Mày có thông minh bằng nó không?”

 

Tôi chẳng buồn tranh cãi.

 

Từ lúc hiểu ra sự thiên vị của bà là vô lý, tôi đã ít nói chuyện với bà hẳn.

 

Máu mủ vốn mỏng manh.

 

Cần gì phải cưỡng cầu.

 

Tôi lén dạy kèm riêng cho Diệp Văn Tinh, thành tích của nó luôn đứng đầu. Sau đó, tôi cố tình giảm số lần kèm cặp, mới phát hiện nhờ nền tảng trước đó vững chắc, chỉ cần không phải dạng bài quá nâng cao thì nó đều có thể tự mình giải quyết.

 

Còn mấy năm ấy, thời thế cũng dần thay đổi.

 

Trong thôn bắt đầu có nhà sắm tivi, thậm chí cả quạt điện biết quay đầu.

 

Mùa hè bật quạt gió lồng lộng, vừa ăn kem que vừa ngồi canh trước màn hình xem phim võ hiệp, quả thật giống như đang sống cảnh thần tiên.

 

Đèn điện thay thế đèn dầu.

 

Đi lại không còn đi bộ, mà đã có thể đạp xe đạp.

 

Đám thanh niên trong thôn ra ngoài đi làm trở về, ăn mặc sặc sỡ lòe loẹt.

 

Bà nội thì ngày nào cũng ngồi trong nhà mắng họ ra ngoài “bán thân”, nhưng ngoài miệng chửi rủa, trong lòng lại ghen tỵ khi thấy họ xây được nhà hai tầng.

 

Rất nhanh, ánh mắt bà nội đã dừng lại trên người chị cả.

 

Một ngày nọ, khi Diệp Văn Tinh học lớp ba, trong nhà đón một đám khách lạ. Ai nấy đều cười nói vui vẻ, chỉ có chị cả đỏ hoe mắt, co ro thu mình trong góc.

 

Hỏi ra mới biết, bà nội đã lấy sáu trăm đồng, đem chị gả cho một lão góa vợ.

 

“Không liên quan gì đến mày.”

 

Khách vừa đi, bà nội đã trừng mắt với tôi.

 

Bà còn nói, giờ Văn Tinh đi học không cần tôi đưa đón nữa. Đừng tưởng tôi có thể núp trong bếp ăn mà trốn việc nhà, đợi tôi mười sáu mười bảy tuổi cũng sẽ bị gả đi như thế.

 

“Gả gì mà gả, đó là bán!”

 

Tôi đứng chắn trước mặt chị cả, trừng mắt nhìn mẹ:

 

“Chị là đứa con gái đầu tiên của mẹ, mẹ cũng mặc kệ sống c.h.ế.t của chị sao?”

 

Mẹ chột dạ, lúng túng vài giây.

 

Rồi lập tức gắt lên, mắng tôi ăn nói khó nghe, còn bảo con gái thì sớm muộn cũng phải lấy chồng. Lấy ai chẳng là lấy, chỉ cần nhà người ta đối xử tử tế, thì coi như cũng đáng.

 

Nhưng lão góa ấy đã bốn, năm mươi tuổi.

 

Đẩy một cô gái mười bảy tuổi như chị cả vào đó, chẳng khác nào ép chị đi vào chỗ chết.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Chị ấy là con gái của mẹ.”

 

“Trương Tú Hoa, mẹ không thể mặc kệ chị ấy như thế!”

 

Tôi trừng chằm chằm vào mẹ, đến mức bà phải quay mặt đi, lí nhí:

 

“Là ý của bà nội, mẹ có cách nào chứ.”

 

Hà.

 

Nghe thật hay — một câu “không có cách nào” là xong.

 

Chị cả khóc lóc, dập đầu cầu xin bà nội tha cho mình.

 

Nhưng gương mặt bà vẫn lạnh như đá:

 

“Tiền lễ đã nhận rồi, mày không gả cũng phải gả.”

 

Rồi bà quát lớn:

 

“Căn Sinh, nhốt nó lại, đừng để nó chạy.”