Mưu Sinh

Chương 13



Chị cả quỵ xuống đất, như mất hết sức lực.

 

Bố tôi bước tới, chẳng khác nào xách một con gà con, lôi chị vào buồng rồi khóa trái cửa.

 

Diệp Ngư thì cười hì hì, còn nháy mắt trêu chọc tôi:

 

“Diệp Đa, chẳng phải mày thương chị Chiêu Đệ nhất sao? Mày đi cứu chị ấy đi!”

 

Mặt tôi lạnh tanh.

 

Bất ngờ tát cho nó một cái nảy lửa.

 

Nó hét lên, định lao vào cấu xé tôi, nhưng tôi bóp chặt lấy cổ nó, nghiến răng:

 

“Nếu chị cả có mệnh hệ gì, tao sẽ g.i.ế.c mày, cho mày chôn cùng chị ấy.”

 

“Mày… mày… đồ điên!”

 

Nó hoảng loạn, gỡ tay tôi ra, rồi sợ hãi bỏ chạy.

 

Tôi quay đầu, lập tức đi tìm Diệp Văn Tinh.

 

“Chị hai yên tâm, em nhất định sẽ đi cãi lý với bà.”

 

Hai năm nay tôi quản nó thoáng hơn, nhưng cái thói quen kính sợ chị từ bé đã thành bản năng, chẳng thể đổi.

 

Nó hít sâu một hơi, rồi xông thẳng vào phòng tìm bà nội.

 

Tôi đứng ngoài, dỏng tai lắng nghe.

 

Chỉ nghe bà nội nổi nóng quát:

 

“Có phải chị hai mày dạy mày đến quậy không?”

 

“Không liên quan gì đến chị ấy.”

 

Diệp Văn Tinh bắt chước dáng điệu của tôi, mặt nghiêm lại, giọng chắc nịch:

 

“Cưới gả mà ép buộc như vậy là phạm pháp. Hơn nữa, chị cả đang ở tuổi đi làm kiếm tiền. Nếu cho chị ấy ra ngoài làm việc, số tiền chị ấy gửi về còn nhiều hơn gấp mấy lần sính lễ đó!”

 

Lời lẽ của nó mạch lạc rành rọt, khiến tôi ở ngoài phải thầm gật đầu.

 

Không hổ là đứa tôi dạy dỗ.

 

Chị cả ở phòng bên nghe thấy, cũng vội vàng lên tiếng:

 

“Bà nội, con nguyện ý đi làm thuê, tiền kiếm được đều gửi về hiếu kính bà!”

 

“Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó!”

 

Bà nội gằn giọng, kiên quyết không buông.

 

Diệp Văn Tinh giận dữ, đứng đối mặt với bà:

 

“Nếu bà cứ cố chấp, vậy thì con sẽ đi tìm trưởng thôn!”

 

“Thằng nhãi này, mày dám cãi bà à!”

 

Bà nội tức giận, quất mạnh vào m.ô.n.g nó:

 

“Mày biết cái gì? Trong làng có bao nhiêu đứa con gái đi làm thuê rồi bỏ trốn theo đàn ông. Nếu tao thả chị mày đi, lỡ nó chạy mất, mày lấy gì đền cho tao?”

 

Thì ra là sợ chuyện đó.

 

Mấy cô gái bỏ đi trong làng tôi đều biết, chẳng qua là bị gia đình hành hạ đến mức không chịu nổi, nên khi có cơ hội thì quyết chẳng quay về nữa.

 

Thật lòng, tôi cũng mong chị cả trốn đi, càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại.

 

“Là bà không hiểu!”

 

Diệp Văn Tinh gào lên:

 

“Nếu bà đối xử tốt với chị, thì sao chị lại phải bỏ đi?”

 

Nói có lý.

 

Chuyện một đứa trẻ con cũng hiểu, vậy mà họ lại cố tình không chịu hiểu.

 

“Tao đối xử với con Chiêu Đệ không tốt à?”

 

Bà nội mắng lớn:

 

“Ngày xưa con gái sinh ra đều phải dìm vào chậu nước tiểu, nếu không phải tao nhân từ, thì ba đứa chị mày còn sống được chắc?”

 

Diệp Văn Tinh nghiến răng, phản pháo lại:

 

“Vậy thì chắc cụ cố của con cũng nhân từ lắm, chứ không thì bà cũng bị dìm c.h.ế.t trong chậu từ lâu rồi!”

 

“Diệp Văn Tinh!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà nội tức điên, gầm lên gọi thẳng cả họ lẫn tên.

 

Bà nội nổi giận đùng đùng, cầm chổi đuổi thằng bé ra khỏi phòng:

 

“Còn dám hó hé thêm chuyện của chị mày, tao đánh gãy chân mày!”

 

“Đồ tàn dư phong kiến!”

 

“Cố chấp ngu muội!”

 

Diệp Văn Tinh tức đến đỏ mặt, quay người chạy thẳng tới nhà trưởng thôn.

 

Nhưng vừa nghe nói là chuyện hôn sự của chị cả, ông trưởng thôn liền sa sầm mặt, mắng tôi và Diệp Văn Tinh một trận:

 

“Người lớn làm gì cũng là vì tốt cho các cháu, sao có thể hại các cháu được chứ?”

 

“Huống hồ việc của người lớn có lý lẽ riêng, lông còn chưa mọc đủ đã bày đặt xen vào.”

 

Trên đường quay về, Diệp Văn Tinh ủ rũ cúi đầu, buồn bã hỏi:

 

“Bà nội cũng là phụ nữ. Sao bà lại phải làm khó chị với chị cả như vậy?”

 

Tôi không biết.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Có lẽ vì chúng tôi dễ bắt nạt.

 

Có lẽ vì bà đã từng nếm đủ cay đắng, nên muốn chúng tôi cũng phải nếm mùi đau khổ.

 

Có lẽ vì bản tính độc ác.

 

Cũng có lẽ, bà chỉ là kẻ hèn yếu, chỉ dám ra oai bắt nạt người trong nhà.

 

Bà là bề trên.

 

Dựa vào cái danh ấy mà đứng lên trên đầu chúng tôi, vừa bóc lột, vừa áp bức, lại còn muốn chúng tôi mang ơn.

 

Bà và cái xã hội cũ tàn ác kia…không khác gì nhau.

 

Tôi đổi sang cách khác.

 

Bảo Diệp Văn Tinh lén lấy chìa khóa phòng, nhưng bố đã buộc nó vào cổ tay bằng một sợi dây, ngày đêm không rời.

 

Không có chìa, thì chẳng mở nổi ổ khóa kia.

 

Chị cả tuyệt thực.

 

Mẹ bưng bát cơm đứng ngoài cửa sổ khuyên nhủ:

 

“Con làm khổ mình thì được gì? Chiêu Đệ, nghe lời mẹ đi, tất cả đều là số phận cả.”

 

Nghe vậy, tôi chỉ thấy buồn nôn.

 

Đó tuyệt đối không phải là số phận của chị!

 

Trong phòng, chị cả khóc nức nở.

 

Tôi nghiến răng, phân tích đủ mọi lợi hại cho mẹ, nói rằng gả chị cho lão góa kia là hại cả đời người. Nhưng mẹ chỉ lặp đi lặp lại một câu: đó đều là ý của bà nội, bà không dám trái.

 

Tôi hận đến mức chỉ muốn tát bà một cái.

 

Khi bênh vực Diệp Ngư, sao bà không nói là mình “không làm chủ được”?

 

Mẹ không dám vì chị cả mà đắc tội với bà nội.

 

Thế nên tôi tự mình quỳ xuống trước mặt bà, hỏi rốt cuộc phải thế nào bà mới chịu buông tha.

 

Bà nội chỉ bực bội mắng tôi là đồ phá chuyện:

 

“Chị mày lấy chồng thì liên quan gì đến mày? Mười ngày nữa là ngày lành, mày mà dám thả nó ra, tao đánh c.h.ế.t mày!”

 

Bà nhất quyết không buông.

 

Tiếng khóc trong căn phòng bên cạnh càng lúc càng thảm thiết.

 

Đêm hôm đó, khi tôi dậy đi vệ sinh, bỗng phát hiện trong phòng chị cả có thứ gì lắc lư qua lại. Nhìn kỹ mới hoảng hốt, vội hét lên gọi bố:

 

“Mau mở cửa! Chị cả treo cổ rồi!”

 

Cổ chị đã bị siết đến tím bầm.

 

May mà phát hiện kịp thời, mới vớt lại được một mạng.

 

Nhưng từ đó, chị như hóa ngây dại.

 

Không nói năng, không chớp mắt, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm lên mái màn.

 

Bà nội thử gọi mấy tiếng, rồi bất chợt nhổ một bãi nước bọt:

 

“Dù có thành con ngốc, tao cũng gả mày đi cho bằng được!”