Chị cả chẳng nói gì.
Chỉ có hai hàng nước mắt chậm rãi tràn ra nơi khóe mắt.
Tôi nhìn chị, rồi lại nhìn gương mặt độc ác của bà nội, trong lòng bắt đầu ngấm ngầm tính toán.
Sau đó, tôi tìm cơ hội nói chuyện riêng với chị mấy lần.
Vài ngày sau, chị đã chịu chủ động ăn chút cơm.
Mẹ vui vẻ, mừng rỡ:
“Đấy, thế mới đúng! Làm gì mà phải dỗi dằn như thế?”
Không ai thèm đáp lại bà.
Lúc đó đang vào vụ gặt, mấy năm trước đều có chị cả theo ra đồng, nay sợ chị trốn mất, bố mẹ thà làm việc đến kiệt sức cũng không cho chị rời nhà nửa bước.
Tôi thì ngấm ngầm tính thời gian.
Chiều hôm ấy, khi Diệp Văn Tinh đi học về, nó hí hửng kéo tay bà nội chạy ra ngoài:
“Bà ơi, quán nhỏ có đồ ăn vặt mới, bà đi mua cho con đi! Nhanh lên, nhanh lên!”
Nó không cho bà kịp từ chối, cứ thế lôi đi.
Bà nội bị kéo tuột, đành hô với Diệp Ngư ở lại trông chừng tôi và chị.
Chờ cho bóng họ khuất xa, tôi mới lôi từ chỗ giấu đồ ra con d.a.o làm bếp đã chuẩn bị từ mấy ngày trước.
Mặt Diệp Ngư tái nhợt:
“Mày… mày định làm gì?”
Tôi lạnh giọng:
“Im. Hét lên, tao c.h.é.m mày trước.”
Nó biết tôi chưa từng đùa.
Diệp Ngư vội lấy tay bịt chặt miệng mình.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi đá mạnh mấy cái, phá tung cửa phòng chị cả, rồi theo chỗ Diệp Văn Tinh mách mà tìm được chỗ bà nội giấu tiền — lẻ tẻ cả chẵn lẫn lẻ, nhét trong một cái hộp nhỏ.
Tôi rút ra hai trăm đồng, dúi vào tay chị cả:
“Chị còn nhớ những gì em dặn chứ?”
Chị gật đầu thật mạnh.
Rồi ôm chầm lấy tôi một cái, mới vội vã chạy về phía sau nhà:
“Đa Đa, đợi chị nhé!”
Mượn ánh hoàng hôn chập choạng, chị lao thẳng vào núi rừng.
Tôi cầm dao, c.h.é.m mạnh vào cánh cửa, để lại một lỗ thủng lớn, sau đó xách d.a.o ngồi xổm ngay trước mặt Diệp Ngư.
Nó kinh hoàng, đầu lắc lia lịa, nước mắt rơi lã chã.
Tôi đưa mũi d.a.o kề sát cằm nó:
“Biết phải nói thế nào rồi chứ?”
“Là… là chị cả tự chạy…”
Nó lắp bắp, nhưng cũng biết điều.
Tôi buông tay, ra hiệu cho nó đi báo tin cho bà nội.
Còn tôi, thì lập tức trốn đi.
Không lâu sau, tôi nghe tiếng Diệp Ngư khóc lóc vang vọng:
“Không biết chị cả giấu d.a.o từ bao giờ, chị ấy c.h.é.m nát cửa, cướp hết tiền rồi bỏ chạy! Diệp Đa cũng đuổi theo rồi…”
Bà nội sải chân thật nhanh, gương mặt đen kịt như đáy nồi.
Tôi nhìn thấy bà lao thẳng vào gian chính, chưa được mấy giây thì trong phòng đã vang lên tiếng mắng chửi long trời lở đất:
“Nó lấy mất hai trăm rồi! Mau! Mau gọi bố mày! Tìm được thì đánh c.h.ế.t nó cho tao!”
Trong nhà hỗn loạn cả lên.
Tôi nhân cơ hội len lén chạy ra trước, hướng thẳng về phía ngoài làng.
Đến khi bố tìm được tôi thì trời đã tối đen như mực. Con đường bùn đất dẫn ra trấn gập ghềnh ổ gà, tôi ngã quỵ xuống đất, vừa khóc vừa lắp bắp:
“Chị chạy nhanh quá, con đuổi theo không kịp…”
Bố nghiến răng, đá tôi mấy cái rồi vội vã tiếp tục lao về phía trấn.
Đêm thu lạnh buốt.
Trăng thu sáng tròn, hệt như nụ cười của chị cả.
Tôi ngồi bệt dưới đất, ngước mắt nhìn ánh đèn lấp lánh như sao nơi làng bên xa xa, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chị ơi… đừng ngoảnh lại.
Hãy can đảm, bước thật xa về phía trước.
…
Bố tôi ở trấn rình rập suốt nửa tháng.
Không bắt được chị cả, ông ta trở về trong cơn thịnh nộ rồi trút hết xuống người mẹ.
Diệp Ngư run rẩy co rúm trong góc, không dám hé một lời.
Tôi cũng giả vờ sợ hãi.
Chỉ có Diệp Văn Tinh lao ra chắn cho mẹ, kết cục cũng bị đánh lây.
Sau đó, tôi lặng lẽ thoa thuốc cho nó.
Nó rấm rứt khóc:
“Chị hai… mẹ thật đáng thương…”
Ừ.
Ngày trước, tôi cũng từng thương mẹ nhất.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ lạnh lùng đáp lại:
“Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận.”
Nó nghe chẳng hiểu.
Tôi cũng không giải thích, chỉ dặn nó sau này hãy nhìn nhiều, nghĩ nhiều.
Từ sau khi chị cả bỏ đi, mẹ liền dồn hết uất hận lên người tôi.
Cấm tôi bén mảng đến trường, bắt tôi gánh việc của cả ba người, nói rằng vì tôi thả chị Chiêu Đệ, nên tôi có làm đến c.h.ế.t cũng là đáng đời.
“Sao mày không c.h.ế.t đi cho rồi?”
“Không phải do mày xen vào, thì bố mày đã chẳng đánh tao!”
Bà căm hận tôi đến tận xương tủy.
Căm hận đến mức chỉ muốn xé xác tôi thành từng mảnh.
Mắt mẹ đỏ ngầu, chỉ thẳng vào tôi mà chửi:
“Diệp Đa, cả đời này tao hối hận nhất… chính là sinh ra đứa sao chổi như mày!”
Ừ.
Thì bà sinh tôi ra làm gì?
Khi sinh tôi, bà có hỏi ý kiến tôi đâu.
Diệp Văn Tinh cãi lại, cố gắng cứu lấy tư tưởng đã mục ruỗng của bà.
Nhưng cãi đi cãi lại, mẹ lại phát hiện một “bí quyết”:
Hễ bà mắng tôi, con trai sẽ đứng ra chửi lại bà.
Nhưng nếu bà mắng Diệp Ngư, Diệp Văn Tinh chẳng buồn để ý.
Thiên vị vốn chẳng cần lý do.
Kiếm chuyện cũng thế.
Ngày trước, mẹ còn gắng gượng cho Diệp Ngư chút hơi ấm tình mẫu tử.
Nhưng từ lúc nắm được “chìa khóa,” bà dồn hết bất hạnh và oán hận lên người Diệp Ngư.
Thậm chí còn oán trách, hôm bố đánh bà, tại sao Diệp Ngư không đứng ra cản.
Thế là hai mẹ con họ ngày nào cũng cãi nhau.
Còn bà nội thì ngồi một bên xem trò hề, hả hê vô cùng.
Tôi lấy cớ phụ bếp ở nhà ăn, vừa đỡ tốn gạo, vừa có thể kiếm chút tiền.
Có Diệp Văn Tinh nói giúp, tôi lại được quay lại trường học.
Việc nhà toàn bộ đều đổ lên đầu Diệp Ngư.
Mấy lần tôi về, thấy nó và mẹ đánh nhau, m.á.u me be bét.
Cảnh “mẹ hiền con thảo” xưa kia, nay đã chẳng còn sót lại chút gì.
Cuối năm, cuối cùng chị cả cũng gửi thư về.
Trong thư, chị cả gửi về ba trăm đồng.
Nói rõ là trả lại hai trăm từng lấy đi, số còn lại để cho tôi và Diệp Văn Tinh đi học. Nếu phát hiện trong nhà không làm đúng, chị sẽ không gửi thêm đồng nào nữa.
“Đi học đi, để Diệp Đa đi học!”
Bà nội cầm tiền, mắt sáng rực.