Mưu Sinh

Chương 15



Từ sau khi chị cả bỏ trốn, bà buộc phải trả lại sính lễ cho lão góa, ngày nào cũng ngồi chửi rủa chị không c.h.ế.t ngoài đường thì cũng chẳng có ngày lành. Trong lòng bà sớm coi như mất đứa cháu này.

 

Nay chị chủ động gửi tiền về, không chỉ bù lại mà còn có phần dư, bà đương nhiên bằng lòng.

 

“Diệp Ngư, tự con nhìn đi.”

 

“Ngay cả chị ruột cũng chẳng buồn lo cho con.”

 

Mẹ tôi thì hả hê, lúc thì mỉa mai Diệp Ngư chẳng được lòng ai, lúc lại lẩm bẩm ngờ vực không biết chị cả có phải ở ngoài “lăng nhăng” với ai nên mới có được tiền.

 

“Mẹ làm ơn để dành chút đức đi.”

 

Ngay cả Diệp Văn Tinh cũng chịu không nổi cái miệng độc địa ấy, mặt lạnh nói thẳng:

 

“Chị ba vẫn là con gái ruột của mẹ. Chị cả chỉ có thể lo cho hai đứa nhỏ, còn mẹ, một đứa con ruột của mình mà cũng không chịu nuôi sao?”

 

Trong cơn oán hận, Diệp Ngư đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao.

 

Ánh nhìn đó khiến mẹ thoáng run, nhưng vẫn gắt gỏng chửi:

 

“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, học hành cái gì mà học!”

 

“Được lắm.”

 

“Quá tốt rồi.”

 

Diệp Ngư cười nhạt, giọng âm hiểm:

 

“Không cho tôi đi học, tôi sẽ lên thôn, lên trấn tố cáo các người ngược đãi con gái!”

 

Quả nhiên, nó làm thật.

 

Ông trưởng thôn sợ Diệp Ngư làm ầm ĩ đến tai cấp trên, ảnh hưởng đến cái mũ quan nhỏ nhoi trên đầu, liền đêm hôm vội vã đến nhà, mắng bà nội cùng bố mẹ tôi một trận te tua. Cuối cùng, ông ta ép buộc họ phải gật đầu đồng ý cho Diệp Ngư đi học.

 

Người vừa rời đi, bà nội đã ném nồi đập bát, vừa chửi vừa gào.

 

Bố và mẹ thì thay phiên ra tay, một màn “nam nữ phối hợp” đánh chửi chẳng thiếu gì.

 

Nhưng chuyện đã thành sự thật, không thay đổi được nữa.

 

Tết năm đó, chị cả nói phải đi làm kiếm tiền, không về nhà.

 

Sau Tết, tôi, Diệp Văn Tinh và Diệp Ngư cùng nhau nhập học.

 

Hiệu trưởng kiểm tra rồi xếp tôi vào lớp sáu, Diệp Văn Tinh học lớp bốn, còn Diệp Ngư vì hoàn toàn không có nền tảng, đành phải học lớp một.

 

Năm đó, tôi và Diệp Ngư đều mười ba tuổi.

 

Tôi đã học xong hết chương trình tiểu học và còn tự mày mò kiến thức trung học.

 

Diệp Văn Tinh thì thành tích ổn định vững vàng.

 

Chỉ có Diệp Ngư — không biết phiên âm, cũng chẳng hiểu nổi cộng trừ nhân chia — một cô bé lớn tồng ngồi lạc lõng giữa đám trẻ sáu bảy tuổi, bám theo tốc độ học của bọn trẻ một cách chật vật.

 

“Không học nữa đâu.”

 

Nửa học kỳ trôi qua, Diệp Ngư đòi bỏ học.

 

Diệp Văn Tinh ngạc nhiên hỏi:

 

“Chẳng lẽ ngồi trong lớp học còn mệt hơn ra đồng làm việc sao?”

 

“Chị ba, chị đã vất vả đến thế mới có được cơ hội đi học, chị nỡ lòng nào bỏ dở?”

 

“Em không hiểu đâu.”

 

Diệp Ngư cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ buồn bã:

 

“Chị không phải chị hai của em. Từ nhỏ chị ấy đã được chị cả dạy dỗ, học hành dễ dàng. Còn chị… chỉ là một đóa hoa dại nở sai mùa, chẳng ai để ý tới.”

 

Cuối cùng, Diệp Ngư quyết định đi làm thuê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ở tuổi này, con gái trong làng đi làm thuê khắp nơi, không hiếm.

 

Mẹ luộc mấy quả trứng nhét vào tay nải cho nó, miệng thì không ngừng lẩm bẩm chua chát:

 

“Biết nghe lời sớm thế này thì tốt rồi. Cứ phải học đòi con Diệp Đa kia, chỉ biết hành xác người khác.”

 

Diệp Ngư im lặng, chẳng đáp.

 

Nó ngồi nhờ xe kéo lên trấn, rồi theo người trong thôn xuôi về hướng Đông — ngược hẳn với hướng Nam nơi chị cả đã đi.

 

Tôi lặng lẽ nhìn tất cả, rồi càng siết chặt quyết tâm học hành.

 

Tháng bảy, bảng điểm vào cấp hai được công bố.

 

Tôi thi đỗ thủ khoa toàn trấn, được nhận vào trường cấp hai, còn được bác Lý và hiệu trưởng trao tặng học bổng mười đồng. Họ cười chúc mừng:

 

“Bà cụ đúng là có phúc, hai đứa cháu đều học giỏi thế này.”

 

Bà nội mừng rỡ, cười không khép nổi miệng.

 

Nhưng chưa đợi đến tối, bà nội đã bắt tôi đưa tiền học bổng cho bà:

 

“Mày ăn ở trong nhà này, dùng đồ trong nhà này, thứ gì không tốn tiền?!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Bà ơi, tiền chị hai dùng là tiền chị cả gửi về.”

 

“Với lại, đây là học bổng do chị hai tự mình giành được.”

 

Diệp Văn Tinh đứng chắn trước mặt tôi, cãi lại.

 

Bà nội bị nghẹn, tức giận đập bàn:

 

“Tiền chị cả của chúng mày gửi cũng là tiền của cái nhà này! Đã là tiền của nhà thì con Diệp Đa phải nộp lại!”

 

“Không cho, không cho là không cho! Con giữ để mua quà vặt ăn!”

 

Diệp Văn Tinh cố ý chộp lấy tiền rồi chạy biến đi.

 

“Thằng súc sinh này!”

 

Bà nội giả bộ đuổi theo mấy bước, rồi thôi.

 

Mới vừa nãy còn thèm khát mười đồng, vậy mà giờ trong mắt bà, nó chẳng khác gì mấy gói quà vặt cho đứa cháu trai.

 

Bà ta cười gằn, sượt vai tôi:

 

“Em trai mày là con trai. Sau này mày đi lấy chồng, còn phải dựa vào nó chống lưng cho mày bên nhà chồng. Mày học có giỏi thế nào đi nữa, cuối cùng cũng là đứa con gái phải bước ra khỏi cái nhà họ Diệp này. Nếu dám bất hiếu, tao bảo bố mày đánh gãy chân mày.”

 

Đây là cảnh cáo sao?

 

Muốn nhắc nhở tôi rằng, nếu không để bà hái quả, thì tôi cũng đừng mong có ngày yên ổn?

 

Nhưng chính tôi đã loạng choạng bước ra từ bóng tối, nuốt hết đắng cay, chịu đủ ánh mắt lạnh nhạt và trăm ngàn khổ nhục, mới từng chút một xoay chuyển nghịch cảnh, giành lấy ngày hôm nay.

 

Bà ta chưa từng gieo một hạt giống, chưa từng tưới một giọt nước.

 

Dựa vào cái gì lại muốn gặt hái thành quả của tôi?

 

Thị trấn náo nhiệt hơn hẳn ngôi làng của chúng tôi.

 

Khắp phố toàn tiếng chuông leng keng của xe đạp, radio thì bật nhạc thịnh hành mê hoặc lòng người.

 

Nhìn đâu cũng thấy tóc nhuộm đủ màu, quần ống loe rộng thùng thình trở thành biểu tượng của thời thượng.

 

Đám thanh niên chen chúc trong sân trượt patin, nhạc rock vang trời, vui chơi đến mức như muốn bay lên.

 

Có bạn rủ tôi đi chơi:

 

“Diệp Đa, ngay cả Lý Bạch cũng nói rồi, đời người đắc ý thì phải hưởng trọn niềm vui chứ.”