Mưu Sinh

Chương 17



Trước khi nhập học, tôi tìm đến bố mẹ:

 

“Bác Lưu và thím trước đây còn chẳng chịu khó bằng hai người, thế mà hai năm trước ra ngoài phụ hồ, gánh vữa cũng kiếm được tiền. Còn con trai bác Trương, đầu óc không được thông minh cho lắm, nhưng lên thành phố bốc vác, nghe nói năm ngoái cũng kiếm cả ngàn đồng.”

 

Trồng lúa thì được bao nhiêu chứ.

 

Trong khi những người đi làm thuê kia, giờ đều bàn chuyện xây nhà cao tầng.

 

Bố tôi bắt đầu động lòng, bàn đi bàn lại với bà nội suốt một thời gian, cuối cùng quyết định sẽ theo mấy người trong làng ra ngoài tìm việc.

 

Còn mẹ thì ở nhà lo ruộng đồng và chăm sóc con cái, người già.

 

Ngày bố khoác chăn, xách gàu theo đoàn ra đi, cũng là ngày tôi và Diệp Văn Tinh cắp sách đến trường.

 

Học kỳ hai lớp chín, bài vở chất đống, thầy cô thúc giục từng ngày.

 

Tôi mở mắt ra là học, nhắm mắt lại cũng vẫn là học.

 

Đến khi thi xong trung khảo, tôi mới giật mình nhận ra thành tích của Diệp Văn Tinh tụt dốc rất nhiều.

 

Nó ấp a ấp úng, nói là học không hiểu.

 

Tôi cất gọn giấy báo trúng tuyển trường trọng điểm, bắt đầu giảng lại toàn bộ kiến thức lớp bảy cho nó, giảng đến khi nào nó hiểu mới thôi.

 

Bạn bè rủ nó đi chơi, tôi cũng thay nó từ chối hết.

 

Trước thềm khai giảng, tôi lại kiểm tra, từng môn của nó đều đã kéo lên ổn định.

 

Mẹ không còn dám nói tôi học thua kém Diệp Văn Tinh.

 

Bà nội cũng chỉ dám châm chọc bóng gió.

 

Giờ đây, bố và chị cả hàng tháng đều gửi tiền về đúng hẹn.

 

Chuyện học phí cho tôi và Diệp Văn Tinh đã không còn là gánh nặng.

 

Tôi cẩn thận cất cuốn Binh pháp Tôn Tử đã sờn mép, chi chít những dòng ghi chú, bỏ vào hành trang, yên lòng bước vào trường cấp ba.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Tương lai có lẽ vẫn đầy hiểm nguy và bóng tối.

 

Nhưng từng bước vững vàng, đi mãi ắt thành ngàn dặm, rồi sẽ đến ngày tôi đặt chân được vào nơi mình muốn đến.

 

Lên cấp ba, trường bắt đầu cho nghỉ theo tháng.

 

Ký túc xá mười mấy người chen chúc, mùi mồ hôi, mùi quần áo trộn lẫn, lại thêm tiếng ồn ào, nhưng bầu không khí học tập của trường trọng điểm vẫn rất khác — ai cũng cắm đầu vào sách vở.

 

Tôi đem toàn bộ thời gian dồn cho việc học.

 

Nhưng không biết từ lúc nào, trong ký túc bắt đầu có bạn lén trang điểm, cố ý mặc quần áo cho gợi cảm.

 

Đêm xuống tắt đèn rồi, các đề tài cũng toàn xoay quanh chuyện lớp nào có nam sinh đẹp trai, hôm nay ai lén đưa ai tờ tình thư.

 

Tôi nhắc họ: phải lấy việc học làm đầu.

 

Kết quả chỉ đổi lại những tràng cười nhạo:

 

“Diệp Đa, cậu đúng là cái máy học.”

 

“Tuổi trẻ mà không biết rung động thì không phải là tuổi trẻ trọn vẹn.”

 

Thật vậy sao?

 

Tôi xin đổi phòng, ở chung với mấy bạn gái không quan tâm mấy chuyện yêu đương, chỉ biết vùi đầu cố gắng vì tương lai.

 

Nhưng rồi một ngày, trong ngăn bàn của tôi xuất hiện một bức thư màu hồng.

 

Tôi nhanh chóng tìm ra người viết.

 

Cậu ta liếc ngang liếc dọc, ánh mắt lấm lét như kẻ trộm, nhỏ giọng nói với tôi:

 

“Diệp Đa, cậu ngốc thế, nhỡ bị thầy phát hiện thì sao? Nhưng tớ biết ngay cậu sẽ đồng ý. Có điều, sau này đã là bạn trai bạn gái thì cậu không được cau có dữ tợn thế nữa nhé.”

 

Tôi nhìn mà chỉ muốn bật cười.

 

Thật giỏi tưởng bở.

 

Thành tích chẳng ra gì, giữa đám đông cũng chẳng tìm thấy tên, vậy mà còn muốn dựa vào chút vẻ bề ngoài để chỉ trỏ tôi?

 

“Không thích.”

 

Tôi ném lá thư vào người cậu ta, xoay người bỏ đi.

 

“Diệp Đa!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau lưng vang lên tiếng hét đầy tức giận:

 

“Chả trách người ta bảo cậu là sư thái Diệt Tuyệt chuyển kiếp! Chẳng có tí nữ tính nào!”

 

Tôi chỉ khựng lại nửa giây, rồi lại bước tiếp, gương mặt lạnh tanh.

 

Vừa rẽ qua góc, tôi chạm mặt Phương Hòa, bạn cùng lớp.

 

“Không giận à?”

 

Cậu ấy hơi nghiêng đầu, ánh mắt tò mò nhìn tôi. Ánh nắng đầu hạ xuyên qua tán cây quế, loang loáng rơi xuống, làm gương mặt cậu ấy thêm sáng sủa, trắng trẻo, tuấn tú.

 

“Không.”

 

Tôi nghiêm túc đáp:

 

“Kỳ thi tháng này, tôi đứng thứ tư toàn khối, đứng nhất lớp.”

 

Cậu ấy sững lại.

 

Ngay sau đó, giống như con mèo bị dẫm trúng đuôi, bật thốt lên:

 

“Thì sao chứ! Diệp Đa, chờ đấy, lần sau tôi nhất định vượt qua cậu!”

 

Cậu ấy là bạn học cùng lớp tôi.

 

Nhưng mãi chỉ đứng hạng hai.

 

Kẻ không bằng mình mới phải lớn tiếng gào thét.

 

Tôi cần gì để tâm?

 

Phương Hòa cắm đầu đuổi theo tôi.

 

Còn tôi thì lặng lẽ giữ nhịp của riêng mình, chỉ tập trung học hành.

 

Cuối kỳ, tôi vẫn giữ được phong độ ổn định.

 

Còn cậu ta thì sa sút, rớt khỏi top 10 toàn khối.

 

Ngày nghỉ hè, cậu ta tìm tôi, giọng buồn bã:

 

“Diệp Đa, cậu không định an ủi tôi một câu sao?”

 

“Tiếp tục cố gắng.”

 

Tôi thản nhiên đáp.

 

Trong mắt cậu ta thoáng hiện vẻ thất vọng.

 

Hình như cậu ta còn muốn nói gì đó, nhưng tôi cảnh giác lùi lại hai bước:

 

“Mẹ tôi đến đón rồi, tạm biệt.”

 

Thầy cô ngày nào cũng nhắc nhở.

 

Cậu ta sao cứ chẳng chịu nghe?

 

Mùa thu nhập học, tôi và Phương Hòa được phân vào hai lớp khối tự nhiên khác nhau, hầu như chẳng gặp lại.

 

Thỉnh thoảng, tôi chỉ nghe vài nữ sinh mặt đỏ tai hồng nhắc đến tên cậu ta, khen cậu ta vừa đẹp trai, vừa có thành tích.

 

Sau kỳ thi tháng, tôi để ý đến bảng xếp hạng.

 

Tên Phương Hòa đứng ở vị trí thứ 58 trong khối tự nhiên.

 

Chậc.

 

Tôi lắc đầu, không bận tâm thêm.

 

Có những người tưởng rằng cùng đi dưới bầu trời đầy sao, nhưng trời đêm quá tối, cám dỗ lại quá nhiều, đi mãi, cuối cùng cũng lạc nhau.

 

Kỳ nghỉ Trung thu, tôi không về nhà.

 

Từ khi tôi học cấp ba, chị cả luôn âm thầm gửi thêm tiền cho tôi, nói con gái lớn lên sẽ có nhiều chỗ cần dùng.

 

Nhờ vậy, trong tay tôi cũng có chút tiền tích góp, đủ để ở lại trường tiếp tục vùi đầu vào sách vở.

 

Mẹ tìm đến trường.

 

Vừa khóc vừa sụt sùi:

 

“Diệp Đa, con không lo cho em trai à? Nó suốt ngày trốn học, chơi bời với bọn hư hỏng, giờ thi toàn đứng cuối lớp rồi!”