Mưu Sinh

Chương 19



Nó xoa lên vết thương nơi bờ vai, chỗ đã rách toạc và đã đóng vảy, trên mặt thoáng vẻ hổ thẹn:

 

“Hôm đó em xin được đi học lại, thật ra cũng không phải nhận ra lỗi, mà chỉ vì sợ đồng áng cực khổ thôi… Bây giờ em hiểu rồi: học là để chiến đấu cho chính mình. Có chịu được khổ, mới có thể đứng trên người khác.”

 

“Chị, để chị phải bận lòng rồi.”

 

Nó nâng bát rượu, khẽ cụng vào thành bát của tôi.

 

“Biết sai thì tốt.”

 

Tôi thở phào, ngửa đầu uống cạn bát rượu dưới ánh trăng mùa thu.

 

Sách dạy rằng: thua một lần, lạc đường một chút, không có nghĩa là thua cả cuộc đời. Đừng lấy thất bại nhất thời để kết luận rằng mọi thứ đều đã kết thúc.

 

Nó chỉ vì ham chơi mà đi sai đường một thời gian.

 

Nhưng điều đó… không có nghĩa là đã đánh mất cả đời.

 

Diệp Văn Tinh quay lại trường.

 

Cuối năm, nó dùng thành tích chứng minh rằng mình không phụ sự dạy dỗ của tôi.

 

Thầy chủ nhiệm khi đến thăm nhà cũng khen, nói nó thay đổi rất nhiều, chỉ cần giữ vững phong độ thì thi vào trường trọng điểm không thành vấn đề.

 

Cái Tết năm ấy, cả nhà đều vui vẻ.

 

Bố tôi kiếm được tiền, mua cho Văn Tinh một cái máy nghe tiếng Anh.

 

Bị nó nài nỉ mãi, cuối cùng cũng mua cho tôi một cái.

 

Bà nội không vui.

 

Đêm hôm đó, mẹ tìm đến, mặt đầy oán trách:

 

“Con càng lớn càng chẳng biết điều. Thấy em có thì cũng đòi. Mai đem cái máy đó đi trả lại ngay, đừng chọc bà nội tức giận.”

 

Trong mắt bà, hệt như tôi tiêu tiền là đang xẻo thịt bà vậy.

 

Tôi chỉ thấy buồn cười:

 

“Bà nội vui hay không thì liên quan gì đến tôi? Còn bảo đi trả, thì không đời nào.”

 

Mẹ tức xì khói, buông đủ loại lời chửi rủa bẩn thỉu.

 

Đúng lúc đó, Văn Tinh xông vào, trừng mắt nhìn bà:

 

“Là con bảo bố mua cho chị hai! Nếu mẹ còn dám chửi chị, thì đừng trách con không gọi mẹ nữa!”

 

Mẹ sững sờ, c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Cuối cùng, tất cả biểu cảm trên gương mặt mẹ đều hóa thành buồn bã.

 

Bà đã nghe bà nội rót vào tai suốt mấy chục năm rằng “không có con trai thì chẳng ai chống lưng.”

 

Thế nên bà tin, khi con trai lớn, nó sẽ mù quáng đứng về phía mình.

 

Nhưng Diệp Căn Sinh là Diệp Căn Sinh, còn Diệp Văn Tinh là Diệp Văn Tinh.

 

Một đứa do bà nội nuôi, một đứa do tôi rèn — sao có thể đem ra so sánh.

 

Tết năm đó, chị cả và Diệp Ngư đều không về.

 

Chị cả vẫn như thường, còn Diệp Ngư thì hoàn toàn bặt vô âm tín.

 

Mẹ tôi phải nhờ vả khắp nơi mới tìm được số điện thoại của nó.

 

Vừa gọi, bà còn chưa kịp hỏi han, thì Diệp Ngư đã cáu kỉnh:

 

“Về cái gì mà về? Về rồi bà nuôi tôi chắc, hay cho tôi tiền tiêu?”

 

Mẹ nghẹn họng, nửa ngày chẳng nói nổi câu nào.

 

Bà nội thì nổi đóa:

 

“Nó không về cũng được, nhưng tiền thì phải gửi về!”

 

“Các người đang mơ cái gì thế?”

 

Diệp Ngư cười lạnh:

 

“Lúc mua đồ cho Diệp Văn Tinh thì hào phóng lắm, đến lượt tôi thì chi li từng đồng, còn mặt mũi nào mà đòi tôi gửi tiền về?”

 

“Mày là con gái nhà họ Diệp, đi đâu cũng vẫn là người họ Diệp!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thì sao nào?”

 

Từ bé Diệp Ngư đã học thói ăn nói bẩn thỉu từ bà nội, thế là hai bà cháu giằng co nhau qua điện thoại, chửi tới mức hàng xóm cũng kéo sang khuyên can.

 

Cuối cùng, Diệp Ngư nhả ra một câu:

 

“Được thôi, họ từng cho tôi bao nhiêu, thì giờ tôi gửi lại bấy nhiêu.”

 

Đến ngày đưa ông Táo về trời, tiền được gửi về.

 

Tổng cộng: năm mươi đồng.

 

Cả cái Tết, bà nội bám riết chuyện năm mươi đồng để mắng chửi.

 

Tôi và Diệp Văn Tinh lấy cớ bận học, sớm đã chuồn khỏi nhà.

 

Bố thì đợi qua rằm mới lại theo nhóm đồng hương ra thành phố làm thuê.

 

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

 

Khi chị cả gọi điện về, tôi kể cho chị nghe chuyện này.

 

Chị khẽ thở dài:

 

“Thật ra Diệp Ngư vẫn còn coi như tốt, ít ra hồi nhỏ nó chẳng phải làm gì, còn có tiền tiêu vặt. Chỉ có chúng ta, từ bé đã phải làm trâu ngựa, trong mắt nhà họ Diệp chưa từng được coi là người.”

 

“Đa Đa, em nhất định phải học cho thật giỏi.”

 

Tôi biết.

 

Việc tôi học, không chỉ cho riêng mình, mà còn mang theo cả ước mơ dang dở của chị để cùng leo lên.

 

“À… Tết này Chu Tiểu Quân có đến tìm em.”

 

Tôi hạ giọng, rồi nói tiếp:

 

“Chị, em đã cho anh ấy số điện thoại của chị. Em nghe ý anh ấy… hình như muốn nhờ người đến dạm hỏi. Chị nghĩ sao?”

 

“Chị từ chối rồi.”

 

Giọng chị rất nhẹ, như chẳng coi đó là chuyện gì.

 

Tôi sững lại, không nhịn được khuyên:

 

“Nhưng Chu Tiểu Quân sau khi tốt nghiệp đã được nhận vào đơn vị nhà nước trong huyện, tiền đồ rộng mở. Chị thử cân nhắc lại xem?”

 

Chị và Chu Tiểu Quân vốn là thanh mai trúc mã.

 

Chú Chu và thím Dương Lệ cũng rất hài lòng, ai nhìn vào đều mong họ nên đôi.

 

Nếu chia lìa… mới thật sự đáng tiếc.

 

“Không thể đâu.”

 

Chị khẽ nói.

 

“Trước Tết, mẹ với bà nội gọi điện sang, dặn chị không được phép ‘quên gốc’ như Diệp Ngư. Dù có lấy chồng thì cũng phải gửi tiền về nhà. Nếu không, họ sẽ tìm đến chỗ chị làm việc, thậm chí đến cả làng bên tìm nhà chồng chị, để thiên hạ đều thấy bộ mặt chị thế nào.”

 

Giọng chị nghẹn ngào, mang theo nỗi đau giống hệt cái ngày chị bị ép rời khỏi trường học, tràn đầy tuyệt vọng.

 

“Vậy… bây giờ chị định sao?” Tôi hỏi nhỏ.

 

“Chu Tiểu Quân là người tốt, chị không thể hại cậu ấy. Đa Đa, chắc cả đời này chị sẽ lập nghiệp ở nơi đất khách này thôi.”

 

Chị tôi là người hiếu thuận.

 

Dù bị áp bức, bị vắt kiệt đến xương, chị vẫn gửi tiền về nhà, vẫn kính cẩn gọi mẹ, gọi bà.

 

Nhưng nhà họ Diệp thì vẫn muốn bóc lột đến tận cùng.

 

“Em ủng hộ chị.”

 

Bất kể chị chọn gả cho Chu Tiểu Quân, hay chọn cắm rễ ở nơi xa xứ đó…

 

Tôi đều sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của chị.

 

Tháng bảy, Diệp Văn Tinh thi đỗ vào trường trọng điểm cùng tôi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Một năm sau, tôi lại thi đỗ đại học ở Thượng Hải.

 

Bố vội vàng về quê mở tiệc mừng đỗ đạt.