Mưu Sinh

Chương 20



Hôm ấy, chỉ cần dính dáng chút họ hàng nhà họ Diệp là đều đến, ai cũng nhao nhao chúc mừng, khen bố mẹ tôi có phúc nuôi được con giỏi.

 

Mẹ tôi càng hả hê, gặp ai cũng vỗ n.g.ự.c kể công, tự xưng dạy con có phương pháp, thao thao bất tuyệt nói chuyện kinh nghiệm giáo dục.

 

Còn bà nội thì ngồi trong phòng, buôn chuyện với mấy bà bạn già.

 

Tôi đi ngang, nghe rõ mồn một:

 

“Con nhãi vàng hoe ấy học lắm cũng có ích gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn đi lấy chồng, theo người ta về nhà sao?

 

Căn Sinh giờ hồ đồ quá, còn bày đặt mở tiệc mừng, sao không để dành tiền cho Văn Tinh?”

 

Trong phòng vang lên tiếng hùa theo rộn ràng.

 

Chỉ nghe thôi, tôi cũng hình dung được cái gương mặt nhăn nhúm ấy lại nhăn thêm thế nào, méo mó thành dáng vẻ cay nghiệt, đủ để thấy bà vốn từ trong xương cốt đã khinh rẻ tôi.

 

“Đừng để bụng.”

 

Chị cả cố tình trở về để chúc mừng tôi, thấy thế liền kéo tôi đi.

 

“Chị hai, xem em đây này.”

 

Chưa kịp ngăn, Diệp Văn Tinh đã bất ngờ ló đầu vào phòng, cười híp mắt gọi lớn:

 

“Này, chị hai con đâu chỉ tiêu tiền bây giờ thôi đâu nhé. Sau này con đi làm kiếm tiền, con cũng sẽ đưa hết cho chị ấy tiêu!”

 

Bà nội tức đến phát run, suýt ngã ngửa tại chỗ.

 

Bên ngoài, tiệc rượu rộn ràng náo nhiệt.

 

Còn trong phòng, bà nội thì gào khóc tru tréo, miệng than “chết đi cho xong.”

 

Bà tưởng ai cũng đứng về phía mình, nào ngờ sau lưng người ta lại lườm nguýt, lấy chuyện cũ rích của bà ra làm trò cười.

 

Tiệc rượu đến giữa chừng, bí thư thôn mời tôi đứng dậy phát biểu.

 

Mọi việc vốn đã bàn trước cả.

 

Ông muốn tôi kể lại chuyện học hành, khuyên răn bọn trẻ phải chăm chỉ, mai sau có thành đạt thì đừng quên ơn bố mẹ.

 

Tôi đứng lên, đảo mắt một vòng.

 

Không bất ngờ khi thấy gương mặt bố mẹ tôi hớn hở, ánh mắt tràn ngập chờ đợi.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Trước hết, con xin cảm ơn bố mẹ vì đã cho con sự sống này.”

 

Tôi cất giọng chậm rãi.

 

Trong ánh nhìn vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của người trong làng, họ cười tươi đến nỗi không khép nổi miệng.

 

Nhưng ngay sau đó, tôi đổi giọng, cúi người thật sâu về phía những ân nhân thật sự của mình:

 

“Tiếp theo, con muốn đặc biệt cảm ơn chị gái con. Cảm ơn chú Chu Kiến Quốc, cảm ơn thím Dương Lệ. Cảm ơn bác Lý Chí Viễn và thầy hiệu trưởng trường tiểu học Diệp Gia Loan. Cảm ơn toàn thể thầy cô, cùng các bác, các chú trong nhà ăn đã từng cưu mang, giúp đỡ con. Không có mọi người, sẽ chẳng bao giờ có Diệp Đa ngày hôm nay.”

 

Họ đều có mặt ở đó.

 

Mọi người đều thật lòng đến chúc mừng tôi đỗ đạt.

 

Trong giây lát, cả tiệc rượu lặng đi, ánh mắt đồng loạt dồn về phía bàn của họ.

 

Tôi nhìn sang, thấy chị cả và thím Dương Lệ che miệng khóc nức nở, chú Chu và bác Lý cũng đỏ hoe đôi mắt.

 

Những người thật sự từng quan tâm đến tôi, mới hiểu được con đường tôi đã đi khó nhọc đến mức nào.

 

Tôi vốn là đứa con chẳng ai thương.

 

Lớn lên giữa những trận đòn, sự lạnh lùng, khinh rẻ.

 

Bố mẹ chẳng lo, cũng chẳng tin tôi có thể nên người.

 

Nhưng tôi đã tự mình mở ra một con đường máu.

 

Thế nên giờ đây, khi tôi không nói một lời cảm ơn họ, không có lấy một câu hứa hẹn sẽ báo đáp, hai gương mặt kia lập tức sa sầm, ngập tràn tức tối.

 

Tôi cố tình lờ đi, cúi chào rồi ngồi xuống.

 

“Thôi nào, ăn đi ăn đi!”

 

Bí thư thôn vốn từng trải, cười ha hả mà đứng ra giảng hòa, gọi mọi người tiếp tục ăn uống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ tôi thì nén giọng, định quát tôi một trận.

 

Nhưng đúng lúc ấy, ngoài sân vang lên tiếng cười:

 

“Diệp Đa.”

 

“Xem ra dù đã đỗ đại học, cái tính của mày vẫn chẳng đổi khác gì.”

 

Người vừa đến chính là Diệp Ngư.

 

Nó đi biệt năm sáu năm, chưa một lần về thăm.

 

Lần này mẹ gọi điện mời dự tiệc mừng tôi đỗ đạt, nó chẳng hề nói có về hay không, đến tận sáng nay cũng không thấy bóng dáng, ai cũng tưởng nó sẽ không đến.

 

Vậy mà cuối cùng, lại chọn đúng lúc náo nhiệt nhất để xuất hiện.

 

Mấy năm không gặp, Diệp Ngư đã thay đổi hoàn toàn.

 

Ăn mặc sành điệu, xinh đẹp, đầy dáng dấp người thành phố.

 

Trong tay còn cầm chiếc điện thoại di động loại “tiểu linh thông” đang thịnh hành.

 

Chưa để mọi người kịp trầm trồ, nó đã vẫy tay ra phía cổng.

 

Ngoài kia, một chiếc xe hơi dừng lại.

 

Ngay sau đó, mấy người đàn ông đàn bà xuống xe, niềm nở phát thuốc lá, chia kẹo khắp bàn tiệc, khiến cả đám người làng nhao nhao phấn khích.

 

“Diệp Ngư, thế này là giàu to rồi hả?”

 

“Cũng tàm tạm thôi.”

 

Nó hất tóc, nụ cười tinh tế.

 

Chiếc vòng vàng to tướng trên cổ tay lấp loáng dưới nắng, chói mắt đến mức người ta phải nheo mắt lại.

 

Cả đám đông lập tức sôi lên.

 

Họ quên mất đây vốn là tiệc mừng của tôi, từng chén rượu đều dồn sang mời Diệp Ngư — kẻ giàu có, mong nó mở đường làm ăn cho mình.

 

Diệp Văn Tinh bực bội thì thầm:

 

“Chị ba về là để cướp ánh hào quang sao?”

 

“Mặc kệ đi.”

 

Tôi bình thản đáp.

 

Tôi chẳng mấy bận tâm đến trò tính toán của Diệp Ngư.

 

Chỉ lo tiếp đãi ân nhân cho chu đáo, ăn uống vui vẻ, chuyện trò tận tình rồi mới tiễn khách.

 

Vừa tiệc tàn, bà nội đã nhịn không nổi, túm lấy Diệp Ngư:

 

“Mày còn sắm được cả ô tô, chắc kiếm được khối tiền rồi phải không? Tiền đâu, mau đưa ra đây!”

 

“Châm thuốc.”

 

Diệp Ngư ngả người trên ghế, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc khẽ hất lên.

 

Tên đàn ông đi cùng lập tức chạy tới bật lửa cho nó.

 

Khói thuốc phả ra lượn lờ, nó vắt chân, mỉm cười nhìn bà nội:

 

“Cũng được vài chục vạn, để cả trong thẻ ngân hàng rồi.”

 

Đôi mắt bà nội trợn tròn, khuôn mặt già nua run rẩy vì kích động:

 

“Mau, mau chuyển hết cho bố mày!”

 

“Dựa vào cái gì?”

 

Diệp Ngư vẫn ngồi đó, chân vắt chéo, cười nhạt.

 

Bà nội khựng lại nửa giây, lập tức quát:

 

“Dựa vào tao là bà mày! Có tiền thì phải nộp cho nhà, không thì—”

 

“Không thì đánh c.h.ế.t tôi chắc?”