Diệp Ngư khẽ tặc lưỡi, rút một tờ giấy chuyển tiền ném lên bàn.
Tiếng giày cao gót lộc cộc khi nó đứng dậy, dáng vẻ kiêu ngạo.
“Biết tôi về làm gì không?”
Nó nhìn bà nội, cười lạnh.
Bà nội ngơ ngác lắc đầu, đôi mắt đã dính chặt vào tờ giấy kia.
“Mày vẫn thế thôi, chó thì chẳng bao giờ bỏ được thói ăn phân.”
Diệp Ngư nhếch môi cười, trong mắt lóe lên hận thù xen lẫn khoái trá.
“Tôi chỉ muốn cho các người biết, Diệp Ngư tôi cũng có tiền rồi.”
“Nhưng!”
“Tất cả đừng hòng động đến tiền của tôi!”
Nó ngẩng cao đầu, kiêu hãnh như muốn xé toang cả căn nhà.
Giống như một con thú cuối cùng cũng bứt tung xiềng xích, gào thét điên cuồng.
Bà nội tức đến muốn xông vào đánh Diệp Ngư, nhưng mấy người đi cùng cô ta lập tức chắn ngang.
Diệp Ngư liếc mẹ tôi một cái khinh bỉ — từ đầu đến cuối chỉ biết cúi mặt im lặng — rồi quay người lên xe, chẳng thèm ngoái lại.
“Đồ súc sinh!”
Bà nội chạy theo mắng xối xả sau đuôi xe.
Bà vội gọi bố lại xem giấy chuyển tiền.
Diệp Văn Tinh ló đầu nhìn, chỉ chốc lát đã biến sắc:
“Năm mươi đồng?”
“Con chó mất hết lương tâm! Rồi cũng sẽ bị trời đánh thánh đâm!”
Bà nội hoàn toàn bùng nổ.
Khóc lóc, gào rủa, nguyền rủa Diệp Ngư c.h.ế.t không toàn thây, rồi quay sang nhiếc móc mẹ tôi đẻ ra một đứa “ngỗ nghịch, sói mắt trắng.”
Mà tôi cũng đã hiểu rõ ý đồ của Diệp Ngư.
Nó không phải vì muốn tranh hào quang của tôi.
Nó cố ý chờ đến lúc cả làng tụ tập trong nhà, để khoe khoang mình phất lên thế nào, cho bà nội và bố mẹ tôi thấy miếng mồi ngon ngay trước mặt mà chẳng thể chạm vào.
Diệp Ngư về… chỉ để khiến họ nghẹn tức.
“Chiêu Đệ đâu rồi? Mau gọi Diệp Chiêu Đệ ra đây cho tao!”
Bà nội đột nhiên hạ lệnh.
Trong phòng, chị cả đang nói chuyện thì hoảng loạn hẳn.
Còn tôi thì nhanh tay nhét cái túi vải nhỏ giấu dưới gối vào người.
Vừa kịp giấu xong, mẹ tôi đã rưng rưng đẩy cửa vào:
“Bà mày nói gì thì phải nghe nấy, biết không?”
Chị cả chỉ khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời.
“Đem hết tiền trên người mày nộp ra đây!”
Bà nội ngồi giữa sân, mặt mày u ám, giọng quát chát chúa về phía chị cả.
“Cấm được học thói của cái con tiện nhân kia, nghe rõ chưa? Nó có c.h.ế.t ngoài đường cũng chẳng ai quan tâm!”
Rồi bà chỉ thẳng vào tôi, giọng the thé:
“Còn mày, mau viết giấy nợ cho nhà này! Đủ lông đủ cánh rồi định bay đi à? Còn dám nói chỉ mang ơn cái đám người ngoài chứ chẳng biết làm rạng mặt bố mày? Ăn của nhà, mặc của nhà, lập tức viết giấy nợ ba… không, năm mươi vạn cho bố mày!”
Bà ta mở miệng ra là con số trời ơi đất hỡi.
Mẹ tôi thì hấp tấp chạy đi lấy giấy bút.
“Đừng trách chúng tao, lỗi tại mày từ bé đã có nhiều mưu mô, chẳng ai ưa. Ai biết trong đầu mày lại tính toán cái gì?”
Bà nói thản nhiên như thể đó là lẽ hiển nhiên.
Dù tôi đã thi đỗ đại học trọng điểm, trong mắt bà, tôi vẫn chẳng bằng chị cả hiền lành cam chịu, chẳng bằng Diệp Ngư khéo mồm biết nịnh, càng chẳng bằng thằng út Diệp Văn Tinh dám chống đối nhưng lại là bảo bối trong lòng bà.
“Tôi không viết.”
Tôi đứng bật dậy.
Bố tôi mặt xám như tro, quát lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không viết tao đánh gãy chân mày!”
“Đến đây đi.”
Tôi nhìn thẳng, thách thức.
Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, chậm rãi nhếch môi cười lạnh:
“Diệp Căn Sinh, câu này tôi đã nghe suốt gần hai mươi năm rồi. Hôm nay ông cứ thử xem, liệu có thật sự đánh gãy được chân tôi không?”
Thời gian như con d.a.o mài.
Ông ta mỗi ngày một già nua, còn tôi thì dần lớn lên.
Người đàn ông từng bắt tôi phải ngước nhìn, khiến tôi run sợ ngày xưa… giờ đã thấp hơn tôi nửa cái đầu.
“Đồ nghịch tặc!”
Ông ta quát, vung tay chộp lấy cây gậy tre to bằng hai ngón tay.
Ngay giây đó, hình ảnh năm xưa lại ập về — chính cây gậy như vậy đã vụt xuống khiến tôi phun máu, suýt mất mạng. Nếu không nhờ chị cả từ bỏ việc học mà quỳ lạy xin tha, tôi hẳn đã c.h.ế.t vào mùa xuân năm ấy.
“Đa Đa!”
“Chị hai!”
Tiếng hô của chị cả và Văn Tinh vang lên đầy hoảng loạn.
Cây gậy vun vút bổ xuống.
Tôi không né.
Tôi giơ tay đỡ lấy, rồi dồn sức hất mạnh trả lại.
Người đàn ông từng đánh tôi sống dở c.h.ế.t dở khi xưa nay không còn địch nổi sức tôi.
Ông ta lảo đảo lùi liên tiếp mấy bước, rồi ngã phịch xuống đất.
Trên mặt ông ta là sự phẫn nộ xen lẫn kinh ngạc.
Ông ta không tài nào hiểu nổi, tại sao con bé ngày nào mặc cho ông ta hành hạ… giờ lại có thể phản kháng.
“Ông già rồi.”
Tôi hơi cúi xuống, lạnh lùng nhìn xuống ông ta:
“Diệp Căn Sinh, chúng tôi đều đã lớn. Ông không còn có thể cùng mẹ ông tác oai tác quái trong nhà họ Diệp nữa.”
Ngày trước, ông ta là bầu trời của nhà họ Diệp.
Nhưng ông ta chưa từng che chở cho phụ nữ trong nhà họ Diệp.
Trái lại, chính ông ta là kẻ đem đến hết thảy khổ đau, dùng nắm đ.ấ.m ép họ phải quỳ dưới bạo lực.
Giờ thì gió đã xoay chiều.
Để ông ta cũng nếm thử mùi vị của bạo lực.
“Con tiện nhân này! Mày tưởng lớn rồi là tao không trị nổi mày sao?”
Ông ta gào thét, nổi điên.
Lồm cồm bò dậy, định lao tới đ.ấ.m đá.
Nhưng Diệp Văn Tinh xông lên, ôm chặt lấy lưng ông ta:
“Chị hai, mau đi đi!”
Thằng bé mười sáu mười bảy tuổi, thân thể đã vạm vỡ, ôm cứng khiến ông ta không sao giãy ra được.
“Chăm học cho giỏi.”
Tôi chỉ kịp dặn một câu, rồi kéo chị cả đi thẳng.
“Diệp Đa, đứng lại!”
“Diệp Chiêu Đệ, nếu mày dám theo nó, đừng trách tao không nhận mày làm con gái nữa!”
Tiếng hét chói tai của mẹ xé toạc buổi chiều.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chị cả đang bước qua cổng chợt khựng lại, quay đầu, nở một nụ cười cay đắng:
“Vậy thì đừng nhận nữa.”
Mẹ sững sờ.
Bà vẫn luôn quen thói áp chế chị cả, nhưng chị cũng có m.á.u thịt, cũng biết thất vọng, cũng biết đau.
“Không đúng… không phải thế này…”
Mẹ lẩm bẩm, mặt méo mó.