“Diệp Đa! Đứng lại! Chỉ cần con đưa Chiêu Đệ và Diệp Ngư về nhà, mẹ… mẹ sẽ hứa sẽ thương con!”
Bà hoảng loạn, gương mặt méo mó che giấu lời dối trá.
Chiều muộn, gió hầm hập mang theo cái nóng cả ngày.
Trong khoảnh khắc, tôi như cảm giác da thịt mình đang bị lửa thiêu cháy.
Nhưng chỉ là thoáng qua.
Tôi ngoái đầu lại, ánh mắt lướt qua đám người nhà họ Diệp đang gào thét dưới mái hiên, rồi dừng lại trên gương mặt mẹ.
Bình thản, lạnh lùng.
“Bà nghĩ…tôi còn mong chờ tình thương của bà sao?”
Tôi theo chị cả đi về phương Nam.
Mấy năm nay, chị vẫn không đổi chủ nhà.
Bà cụ biết chị đưa em gái tới làm thêm dịp hè, chẳng những nhiệt tình giữ tôi ở lại, còn nhờ người trong nhà giúp tìm việc cho tôi.
“Không cần phiền vậy đâu ạ.”
Con dâu bà cười híp mắt nhìn tôi:
“Đa Đa vừa đỗ đại học danh tiếng mà, hay là dạy kèm cho thằng nhóc nhà cô đi.”
Tiền dạy kèm còn cao hơn cả tiền chị tôi làm bảo mẫu.
Con trai họ vừa học xong lớp 7.
Tôi dốc trọn hai trăm phần trăm sức lực, bắt đầu từ kiến thức tiểu học, bù lấp từng chỗ hổng, củng cố nền tảng, rồi từng bước nâng dần thành tích.
Trong khoảng đó, Diệp Văn Tinh gọi điện tới.
Nó bảo bố đã đi làm xa, nhưng ấp úng:
“Chị… hay là chị đừng vội về, mẹ với bà nội…”
Tôi hiểu.
Dù nó không nói, tôi cũng thừa sức đoán ra mẹ và bà nội ở làng đang bôi xấu tôi thế nào.
Mà thật ra, tôi cũng chẳng tính về.
Từ hồi lớp 11, khi trường tổ chức thi, học bạ cần căn cước và sổ hộ khẩu, tôi đã lén photo toàn bộ sổ hộ khẩu, thay phần của tôi và chị bằng bản sao, còn giấy tờ gốc đã cất kỹ.
Căn cước thì lúc nào cũng mang theo bên mình.
Cái nhà ấy…
Tôi và chị, có thể tránh được thì sẽ tránh.
Mùa hè trôi qua rất nhanh.
Đây là quãng thời gian thoải mái và tự do nhất mà tôi và chị từng có.
Trước ngày tôi nhập học, chú Triệu đem cả xấp đề kiểm tra các môn cho con trai làm thử.
Kết quả… đúng như mong đợi.
Thành tích của cậu bé ở tất cả các môn đều tiến bộ rõ rệt.
Chú Triệu và thím Phương ngoài tiền công còn dúi thêm cho tôi một phong bao dày cộp, còn cười nói nếu tôi đồng ý thì Tết nhớ quay lại tiếp tục dạy kèm cho Triệu Minh Thư.
Tất nhiên, tôi hết sức vui lòng.
Trước khi đi, tôi cũng chuẩn bị quà cho cả nhà: cho bà cụ là hộp bánh ngọt của tiệm lâu đời mà bà vẫn thường nhắc; cho chú thím thì là gói thuốc ngâm chân do tôi tự phối, giúp thư giãn, bớt mệt mỏi sau ngày dài làm việc; còn cho Minh Thư, tôi mua con thú bông mà em ấy thích.
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho con và chị của con.”
Tôi cúi người thật sâu trước cả nhà họ Triệu.
Chị tôi là một cô gái quê điển hình — ít nói, thật thà, chỉ biết cúi đầu làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu không nhờ gia đình họ Triệu tử tế, có lẽ chị đã phải trôi dạt khắp nơi chịu đủ mọi đau khổ.
Cũng nhờ họ mà tôi – một đứa vừa chập chững bước ra đời, không bị hắt hủi mà được dang tay đón nhận.
Họ nhân hậu, xứng đáng để tôi kính trọng.
“Con bé này chu đáo quá.”
Thím Phương vội đỡ tôi dậy.
Chú Triệu thì ánh mắt đầy khen ngợi:
“Diệp Đa, cá chép vàng sao có thể ở mãi trong ao. Con nhất định phải học thật giỏi.”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Đeo ba lô lên vai, tôi bước đi, hướng về phía giấc mơ của mình.
Thời gian trôi vun vút.
Hai năm đầu đại học, mỗi kỳ nghỉ đông hè tôi đều quay về dạy kèm cho Triệu Minh Thư.
Cuối cùng, em ấy cũng thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, khiến chú Triệu và thím Phương mừng rỡ, dẫn cả nhà cùng tôi và chị gái đi du lịch nước ngoài một chuyến.
Lúc ấy, kinh tế trong nước bắt đầu cất cánh.
Ngành Internet cũng vừa ló dạng, đầy cơ hội.
Trong lúc đi chơi, chú Triệu vẫn không quên quan sát thị trường.
Mà tôi học tài chính, bèn nhân dịp học hỏi thêm về đường đi nước bước trong làm ăn.
Đầu năm ba, tôi tìm được vài người bạn cùng chí hướng, bắt đầu khảo sát thị trường, phân tích ngành nghề, mơ ước chen chân sớm vào thị trường Internet để giành lấy ưu thế.
Diệp Văn Tinh thì thi đỗ vào một trường đại học ở Hàng Châu.
Nghe tôi muốn khởi nghiệp, nó đã tự mình tìm cách vòi vĩnh trong nhà được ba vạn, gửi cho tôi.
Chị cả lấy chồng ở địa phương.
Nhà chồng thật thà, hiền lành, nghe chị kể chuyện về tôi thì cũng vui lòng đưa thêm mười vạn để tôi có vốn.
Rồi Diệp Ngư gọi điện đến.
“Diệp Đa, tao thật sự hận mày. Từ nhỏ mày chỉ thương chị, cưng em trai, chỉ có với tao là hễ không vừa ý thì mày liền giáng cho tao cái bạt tai.”
“Tao nghĩ mãi không hiểu, tại sao mày không thể thích tao một chút?”
Nó lải nhải mãi.
Tôi đáp nhạt nhẽo:
“Rồi sao nữa?”
“Rồi sao ư? Tao có hận mày cũng chẳng thay đổi được gì. Cuối cùng, trong ba chị em, mày vẫn là đứa giỏi giang nhất.”
Trong giọng nói của nó, chỉ còn lại nỗi buồn bã, hụt hẫng.
Nó bỗng đổi giọng:
“Trông thì tao cũng oai đấy, nhưng thực ra chỉ ăn cơm bằng cái nhan sắc này thôi. Ngày ngày phải cười nịnh, phải cúi đầu lấy lòng người ta… Những năm qua, cũng chỉ dành dụm được ít tiền. Tao nghe chị cả nói mày định làm ăn, vậy thì… tao có thể chỉ góp vốn, cùng hùn với mày không?”
Nói đến cuối, giọng Diệp Ngư run run, như thể sợ tôi sẽ từ chối.
Tôi im lặng một lúc rồi hỏi:
“Không sợ tao thua lỗ à?”
“Sợ.”
Nó thẳng thắn.
“Nhưng mày thông minh, giỏi giang, lại là chị song sinh của tao. Nếu ngay cả chuyện làm ăn của mày mà tao cũng không dám đầu tư, thì chắc cả đời này tao chẳng còn cơ hội ngóc đầu lên nữa. Chị hai, tôi chọn tin chị.”
Tôi sững sờ rất lâu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia