Trong ký ức tuổi thơ, Diệp Ngư kế thừa hết tính toán của mẹ và bà nội, ham mưu mô mà chẳng bao giờ tính đúng, thành ra cứ bị tôi tát suốt.
Và suốt bao năm, nó chưa từng gọi tôi là chị.
Vậy mà giờ đây, nó mở miệng gọi “chị hai”.
Không biết những năm phiêu bạt một mình, nó đã nếm trải bao nhiêu chua cay ngọt bùi.
“Được.”
Tôi gật đầu.
“Cứ đầu tư đi.”
Tôi đồng ý nhận tiền đầu tư của Diệp Ngư.
Diệp Ngư hí hửng đưa cho tôi gần hết số tiền tích góp cả đời, còn bảo nếu thiếu sẽ tìm cách xoay thêm.
Tôi hỏi nó định xoay ở đâu, thì nó chỉ ấp úng không nói rõ.
“Đợi công ty có lãi rồi hãy tìm tôi.”
Nó đáp vậy.
Mười ba tuổi đã đi làm, có lẽ từng chịu đủ cay đắng, cũng có thể từng sa vào phù hoa.
Nhưng tôi không định phán xét. Tôi cũng chẳng có tư cách chỉ trỏ cuộc đời của Diệp Ngư.
Tôi chỉ mong khi mình kiếm được tiền, nó có thể sống một cuộc đời bình thường.
Chú Triệu cũng góp vốn.
Ông cười bảo: “Tôi nhìn người không sai đâu.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cuối năm đó, công ty chính thức thành lập.
Những ngày đầu khởi nghiệp là quãng thời gian bận rộn nhất.
Tôi và nhóm bạn vừa phải học, vừa phải lo cho công ty, tóc rụng cả nắm.
Mẹ tôi không biết nghe tin từ đâu, gọi điện đến chửi rủa:
“Xem mày là cái giống gì! Từ nhỏ làm gì cũng chẳng ra hồn, giờ còn bày đặt mở công ty? Tao nói cho mày biết, đừng tưởng tao không biết mày xúi em mày lừa tiền ở nhà! Lập tức chuyển tiền về đây, nếu không thì…”
“Nếu không thì bà nuốt được tôi chắc?”
Tôi đặt báo cáo tài chính lên bàn, ánh mắt đầy mỉa mai.
“Trương Tú Hoa, tôi chưa từng lấy của bà một đồng. Chuyện của tôi, bà bớt xen vào.”
Thời điểm ấy, Internet bùng nổ.
Chúng tôi vớ được miếng bánh lớn, lợi nhuận tăng theo cấp số nhân.
Diệp Văn Tinh giờ đã là cánh tay phải của tôi.
Biết chuyện, nó gửi luôn ba vạn về nhà:
“Tiền là con đưa cho chị hai. Sau này có chuyện gì thì đừng có gọi điện làm phiền chị ấy nữa!”
Sau này tôi nghe nói, mẹ tức đến mức ngồi nhà mắng cả mười tám đời tổ tông của tôi.
Khóe môi tôi chỉ khẽ nhếch.
Cứ để bà ta mắng đi.
Bởi người đáng bị mắng nhất, chính là bà ta.
Hai năm nữa trôi qua, Internet phát triển với tốc độ chóng mặt.
Điện thoại thông minh và máy tính bắt đầu phổ cập, bước vào từng ngôi nhà.
Công ty tôi và nhóm bạn dựng lên đúng lúc đứng ở đầu ngọn gió, phất lên như diều gặp gió.
Các nhà đầu tư đều thu về lợi nhuận đầy tay.
Chị cả thì mua nhà mới, xe mới.
Mẹ chồng chị ấy nhìn thấy tôi còn quý hơn thấy con gái ruột, đối xử với chị vô cùng tốt.
Chú Triệu giờ đã thành nhân vật lớn trong giới kinh doanh.
Diệp Ngư cũng như đã hẹn, tìm đến tôi.
Bao năm không gặp, nó đã chín chắn hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó ngồi trước mặt tôi, kể thẳng thắn về những năm tháng phiêu bạt:
“Em không học hành, cũng chẳng có kiến thức. Có lần còn bị lừa vào hộp đêm, ép rượu ép hát, tỉnh lại thì… em đã sa vào cuộc sống bập bềnh với đủ loại đàn ông.”
Nói đến đó, nó ngập ngừng.
Ánh mắt lén nhìn tôi, giọng run run:
“Chị hai… chị có khinh em không?”
“Không.”
Tôi đáp dứt khoát.
“Người đáng trách, không phải em.”
Tôi đưa tay ôm lấy Diệp Ngư.
Thoáng chốc, cơ thể nó căng cứng.
Rồi chỉ sau hai giây, đôi vai run lên, mềm nhũn, gục xuống vai tôi mà òa khóc nức nở.
Mỗi người đều có nỗi khổ riêng.
Có người chọn tự mình gánh chịu, cắn răng bước qua mưa gió, càng dãi dầu càng mạnh mẽ.
Còn có người, sau khi đã nếm đủ cay đắng, lại đem hết những tổn thương ấy giáng xuống người khác… thì rốt cuộc cũng chỉ là kẻ đáng thương bị số phận đùa giỡn mà thôi.
Diệp Ngư mở một tiệm hoa.
Nó bảo muốn rũ bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.
Tôi đương nhiên ủng hộ.
Diệp Văn Tinh cũng dần bỏ hẳn tính ngang ngược khi còn nhỏ, đối với chị cả và Diệp Ngư đều trở nên ôn hòa, bao dung hơn.
Bốn chị em chúng tôi thường hay tụ tập, tình cảm còn tốt hơn thuở bé.
Còn tôi thì ngày càng bận.
Công ty phát triển vững chắc, báo chí tài chính thường tìm đến phỏng vấn.
Mãi đến khi mẹ gọi điện dò hỏi, tôi mới biết mình đã nổi tiếng khắp nơi, thành “người nhà họ Diệp” mà cả làng ai cũng nhắc.
“Cuối năm nay, mấy đứa về hết đi nhé?”
“Bà nội già rồi, bố mẹ cũng nhớ các con.”
Những năm qua, chỉ có Văn Tinh về nhà ăn Tết.
Ba chị em chúng tôi thì đều đến nhà chị cả, vừa chơi với cháu gái, vừa trò chuyện hâm nóng tình thân.
“Được thôi, năm nay tôi sẽ về.”
Khóe môi tôi cong nhẹ.
Một số món nợ cũ… cũng đến lúc phải nói rõ ràng.
Đêm ba mươi Tết, tôi cùng chị cả và Diệp Ngư lần lượt trở về.
Cháu gái lần đầu đến làng Diệp Gia Loan, thấy cái gì cũng háo hức, ngỡ ngàng.
Còn tôi, trà nóng chưa kịp nhấp một ngụm, thì lãnh đạo huyện, thị trấn, rồi cả cán bộ xã đã kéo đến đông đủ.
Ai cũng rộn ràng chuyện trò, mong tôi có thể đầu tư, phát triển quê hương.
Tôi mỉm cười đáp ứng, hẹn sau Tết sẽ đi khảo sát.
Khi lãnh đạo rời đi, bà con họ hàng, làng xóm lại kéo đến chúc Tết.
Tôi cũng tranh thủ đi thăm bác Lý, mới biết trường tiểu học Diệp Gia Loan đã xuống cấp nặng nề.
Tôi lập tức hứa, sau Tết sẽ cho người về tu sửa, đồng thời quyên góp tiền của và lập quỹ khuyến học cho lũ trẻ.
Sau đó, tôi ghé qua nhà họ Chu.
Nghe tin Chu Tiểu Quân vẫn đang làm việc ở huyện, nuôi chí rửa oan cho chú Chu, nhưng tuổi trẻ, chức thấp, chẳng mấy ai chịu nghe.
Tôi bèn lấy danh nghĩa “em gái Chu Tiểu Quân” gọi thẳng cho lãnh đạo của anh ấy, nói sẽ tài trợ cho đơn vị một lô thiết bị.
Lãnh đạo vui ra mặt, khen ngợi Chu Tiểu Quân trẻ trung có tài, là mầm non tốt.
“Quan trường thì con không rành, chỉ có thể ra tay ở chuyện tiền bạc. Mong chú Chu sớm được rửa sạch nỗi oan.”