Mưu Sinh

Chương 4



Nước mắt bà sáng lấp lánh, như những vì sao.

 

Và đó là những ngôi sao chỉ thuộc về riêng tôi.

 

Tôi cố gắng nén đau, ra sức dỗ bà cười.

 

Nhưng nước mắt bà rơi ngày một nhiều, khiến trái tim tôi mềm nhũn, chỉ còn biết thì thào:

 

“Vậy mẹ đưa con đi khám nhé?”

 

Bà đã xót xa như vậy, chắc trước đây là tôi nghĩ sai rồi.

 

Mẹ vẫn còn thương tôi.

 

Nhưng rồi bà lại ngượng ngập, nén nước mắt, ngập ngừng nói một hồi nào là Văn Tinh ăn uống tốn kém, nào là nuôi chị cả đi học cũng vất vả.

 

Tôi ngây thơ mỉm cười nhìn bà.

 

“Mẹ, lần trước em trai ngã, mẹ lấy thuốc gì bôi cho em, giờ đưa cho con bôi cũng được.”

 

Mẹ ơi… con xin mẹ đấy.

 

Mẹ ơi, xin mẹ cũng thương lấy đứa con gái bị kẹt giữa mọi đau khổ này đi.

 

Chỉ cần hôm nay mẹ xót xa cho con một chút thôi, con sẽ quên hết những điều tồi tệ của ngày hôm qua.

 

“Không được!”

 

Mẹ gần như theo phản xạ lắc đầu, rồi chạm vào ánh mắt tôi, khuôn mặt bỗng đỏ bừng:

 

“Cái đó… mẹ chỉ cảm thấy…”

 

Cảm thấy gì, bà không nói ra.

 

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn.

 

Cuối cùng, chính bà lại trở nên bực bội, vừa thẹn vừa giận:

 

“Ánh mắt đó là sao? Tao sinh mày, nuôi mày, thế còn chưa đủ à?”

 

Thế nên…

 

Mẹ không muốn bôi thuốc cho tôi phải không?

 

Tôi cúi đầu thật chậm.

 

Trên đỉnh đầu, giọng bà nghẹn mà sắc lạnh:

 

“Nhất định là kiếp trước tao nợ mày, nên kiếp này mới sinh ra đứa phá của như mày! Trên thì chẳng giống chị mày hiền lành, dưới thì chẳng giống em mày lanh lợi, biết lấy lòng. Mắng mày vài câu cũng chịu không nổi! Diệp Đa, tao thấy mày chính là người dư thừa nhất trong cái nhà này!”

 

Bà gào lên như muốn xé họng.

 

Giận dữ đến mức như đang trút mọi oán hận của một đời nghèo khổ xuống người tôi.

 

Nhưng nỗi khổ của bà, từ bao giờ lại do tôi gây ra?

 

Tôi vốn đã biết mẹ không thích mình, nên ít khi mở miệng đòi hỏi tình thương.

 

Là chính bà, bằng những giọt nước mắt lấp lánh kia, đã khiến tôi lầm tưởng, khiến tôi dám ước mơ một chút ấm áp.

 

Không cho thì thôi.

 

Nhưng sao lại trách ngược lên đầu tôi?

 

Rõ ràng, là chính bà đã chủ động đến gần trước.

 

“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Dù sao bà nội mày cũng đã sai Diệp Ngư đi làm việc rồi, lười nhác thế này cũng không c.h.ế.t được đâu!”

 

Bà quay người bỏ đi.

 

Nghiến răng nghiến lợi, như đang mắng chửi kẻ thù.

 

Tôi nằm rạp trên giường, đau đến nấc nghẹn, bà vẫn chẳng ngoái lại.

 

Ngược lại, chị cả vội chạy vào, khóc nức nở, đau lòng đến mức không cầm nổi nước mắt:

 

“Đa Đa, đừng sợ. Đợi bà nội không để ý, chị sẽ trộm thuốc về, lén bôi cho em.”

 

Tôi chẳng còn sức trả lời.

 

Khóe môi chỉ cong lên một nụ cười chua chát.

 

Không lạ khi mẹ không thích tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu tôi ngoan ngoãn, biết điều, hẳn đã phải nói mình không đau, không cần khám, không cần thuốc.

 

Phải biết diễn cảnh mẹ hiền con thảo, thấu hiểu hết thảy khổ nạn của bà.

 

Chứ không phải xé toạc tấm màn che giấu mà bà cẩn thận khoác lên mình.

 

Nhưng mẹ à…Con thật sự rất đau.

 

Tôi mê man rất lâu.

 

Trong mơ, có tiếng khóc, tiếng mắng, dường như có ai đó bị đánh đến da tróc thịt bong, vẫn cố gắng van xin cho tôi.

 

Lại như có vô vàn những thứ đắng chát bị nhét vào miệng tôi.

 

Khi tôi tỉnh lại, trời đã chuyển sang oi bức.

 

Tôi yếu đến mức đi vài bước cũng thở dốc, chẳng thể theo chị cả đi làm việc.

 

Bà nội suốt ngày đen mặt chửi rủa tôi.

 

Điều khiến tôi tuyệt vọng hơn là bố — ông chưa bao giờ vì những lời chửi bới ấy mà có một chút phản ứng. Đôi khi tôi thậm chí còn nghi ngờ, chẳng lẽ ông bị điếc?

 

Mẹ thì lạnh nhạt, chẳng buồn nhìn tôi.

 

Diệp Ngư bị rám nắng, trong mắt lại ẩn chứa hận thù.

 

Tôi quan sát, thấy nó đã học được cách cắt cỏ nấu cám, bình thản dọn đống đồ dơ mà Văn Tinh vứt bừa, còn trong bữa ăn cũng dần được ngồi gần bếp lửa.

 

Chị cả buồn bã nói bà nội thường xuyên mắng Diệp Ngư.

 

Nhưng đáng tiếc, nó chưa bao giờ cảm kích tấm lòng của chị.

 

Có lần tôi còn tận mắt thấy nó cố tình véo Văn Tinh khóc òa, rồi đổ tội là chị cả không chăm sóc cẩn thận, khiến bà nội nổi giận, đánh mắng chị.

 

Chính lần đó, tôi nhìn thấy vết thương trên lưng chị cả.

 

Như vết roi quất ra, chi chít khắp cả tấm lưng.

 

Nhưng chị vẫn chẳng chịu nói gì.

 

Đêm xuống, Diệp Ngư rón rén chui vào chăn của tôi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Diệp Đa, mày cầu xin tao đi. Mày cầu xin thì tao sẽ nói cho mày biết chuyện gì xảy ra.”

 

Giọng nó thở phả vào tai, lành lạnh như rắn bò qua vành tai tôi.

 

“Được, tao xin mày.”

 

Tôi trở mình đối diện với nó, nhìn thẳng vào đôi mắt lóe lên vẻ giễu cợt.

 

“Mày và chị cả đúng là tình thâm nghĩa trọng nhỉ. Tiếc là, chính mày mới là người hại chị ấy bị đánh.”

 

Tim tôi khựng lại.

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Sau đó?”

 

Nó bỗng bật cười khanh khách, nhảy xuống giường:

 

“Sau đó tao không nói! Mày tự đoán đi!”

 

Nó bước đi đầy hả hê, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng khoan khoái.

 

Như thể trò đùa ác nghiệt vừa rồi đã khiến nó thỏa mãn lắm.

 

Vô vị.

 

Tôi cân nhắc lại những lời Diệp Ngư nói, định bụng sẽ hỏi chị cả.

 

Nhưng chị cả nay đã bận hơn trước, đi sớm về muộn.

 

Mỗi khi có thời gian, chị lại càng nghiêm túc bắt tôi học nhận chữ, học tính toán.

 

Đợi đến khi trời nóng, tôi đã có thể đi lại loanh quanh, chị liền lén dắt tôi sang nhà bạn học.

 

Bạn của chị ở thôn bên, nhà họ Chu có rất nhiều sách cũ.

 

Chị nói nhà họ Chu vốn là gia đình trí thức, chỉ vì một số nguyên nhân nên mới bị phân công xuống nông thôn làm khổ dịch. Chị dặn tôi phải ngoan ngoãn, khéo miệng, chăm chỉ giúp đỡ việc vặt, như vậy mới dễ mở lời mượn sách.

 

Tôi ghi nhớ kỹ.

 

Nhà họ Chu chỉ có Chu Tiểu Quân và bố mẹ. Sau khi chị cả tìm cớ ra ngoài cùng cậu bạn, tôi ở lại giúp đỡ việc trong nhà.