Nhờ thói quen quan sát từ nhỏ, chỉ cần thím Dương Lệ vừa nhấc tay, tôi đã đoán được bà muốn tìm gì; Chú Chu chỉ hơi chau mày, tôi đã biết nước trà có hợp hay không.
Chỉ mới nửa ngày, tôi đã quen thân với họ.
Khi chị đến đón, tôi đã ngồi ngay ngắn bên bàn học, nghe chú Chu dạy nhận chữ.
“Đa Đa ngoan quá.”
Thím Dương Lệ mỉm cười, dúi cho chị mấy viên kẹo:
“Nếu con bé thích, lúc nào cũng có thể đến chơi.”
Chị vội vàng cảm ơn.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được ăn kẹo.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vị sữa ngọt ngào tan trong miệng, ngọt đến mức trái tim cũng như muốn tan chảy.
So với cái vị ngòn ngọt tanh nồng trong cổ họng ngày trước, nó ngọt gấp ngàn lần.
Từ ngày đó, mỗi khi ra ngoài, chị đều gửi tôi ở nhà họ Chu.
Đến chiều tối, chị lại vác bó cỏ nặng trĩu quay về đón tôi.
Tôi luôn ghi nhớ lời chị dặn, nên ở nhà họ Chu lúc nào cũng chăm chỉ, khéo léo.
Thoáng chốc đã sang thu.
Và cuối cùng, tôi phát hiện ra bí mật của chị cả.
Trường học đã mở lại, nhưng chị… lại không hề đeo cặp đi học!
Chị lại đưa tôi đến nhà họ Chu.
Tôi đưa mắt ra hiệu cho thím Dương Lệ, bà liền cười hỏi ngay:
“Chiêu Đệ, sao con không đến trường?”
Chị cả cắn môi, liếc mắt nhìn về phía tôi.
Tôi lập tức đi vào nhà.
Thím Dương Lệ cũng hiểu ý, dẫn chị ra ngoài cổng.
Họ vừa ra khỏi cửa, tôi liền nhanh chóng trốn ra sau cánh cổng.
Giọng chị cả trầm xuống, buồn bã truyền vào tai tôi:
“Đầu năm nay Đa Đa bị bệnh nặng, trong nhà còn tính đốn gỗ thông làm quan tài. Là con xin nghỉ học, đưa tiền đó để cứu em. Nên khi nhập học, bà nội nói lời đã nói ra phải giữ lời, không thì sẽ bị trời đánh.”
“Chuyện đó…”
Thím Dương Lệ nghẹn lời.
Tôi đỏ hoe mắt, từ sau cổng lao ra:
“Chị ngốc lắm đó! Cơ hội đi học quý giá thế nào chị có biết không?”
Dù sao mạng tôi cũng chỉ là mạng rẻ tiền.
Chết thì cũng chẳng sao.
“Chị tình nguyện.”
Chị chẳng hề trách tôi, còn cười tươi rói:
“Đừng lo, chị có tay có chân, không học cũng sống được.”
“Đứa trẻ ngoan…”
Thím Dương Lệ thở dài một tiếng đầy xót xa.
Biết tôi đã nghe được, chị cả bèn kể lại đầu đuôi sự việc.
Thì ra đêm đó, chị đã trộm được thuốc để bôi cho tôi.
Nhưng vì còn nhỏ, không có kinh nghiệm, mùi thuốc xoa quá nồng, chẳng bao lâu đã bị bà nội phát hiện.
Kết quả, là trận đòn thừa sống thiếu c.h.ế.t của bố, là tiếng mẹ mắng chửi, khóc lóc.
Tất cả họ đều đau lòng vì thuốc đắt tiền — là thuốc chuẩn bị riêng cho Văn Tinh.
Không ai quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi cả.
Không có thuốc, tôi sốt cao đến mức co giật.
Là chị tôi — với một thân đầy thương tích — đã vừa khóc vừa cầu xin họ.
Cuối cùng, đánh đổi bằng việc không đi học, mới khiến họ chịu đi mời bác sĩ chân đất đến khám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Gãy hai đốt xương sống.”
Chị cười chua chát:
“Bác sĩ Trương không dám chữa, nhưng bà nội nói sống c.h.ế.t không liên quan đến ông ta. Chị cầu xin mẹ đưa em vào bệnh viện, nhưng bà nói… bà nói… mọi thứ đều là số mệnh.”
Không biết chị đang nghĩ gì, nước mắt đã lưng tròng.
“Đừng khóc, không phải lỗi của chị.”
“Huống hồ… chính chị đã cứu sống Đa Đa.”
Thím Dương Lệ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai chị.
Lúc đầu chị còn căng cứng người, sau đó lại dựa vào vai thím, nức nở khóc đến run rẩy.
Nắng tháng Chín rực rỡ mà dịu dàng.
Tôi cắn chặt môi, để mặc nước mắt rơi tí tách xuống nền đất.
Cả nhà họ Diệp… chẳng ai muốn chị tôi được đi học.
Vậy thì tôi — nhất định sẽ kiếm tiền, để cho chị đi học!
Thời đó, ai cũng phải bới cơm từ trong đất mà sống.
Ba đồng học phí đối với người lớn đã là gánh nặng, huống chi tôi lúc ấy mới chỉ bảy tuổi.
Tôi âm thầm quan sát vài ngày, cuối cùng để ý thấy sau khi vào thu, trên núi mọc đầy hoa cúc dại.
Chú Chu có một cuốn sách thuốc, trong đó viết cúc dại có thể thanh nhiệt sáng mắt, phơi khô có thể làm thuốc hoặc pha trà.
Tôi liền bàn bạc với hai người họ.
Chú Chu khẳng định ý tưởng này rất hay, còn nói nếu tôi hái được cúc dại, có thể mang đến nhà ông phơi khô, ông sẽ tìm cách bán giúp tôi.
Thím Dương Lệ thì lặng lẽ dúi vào tay tôi hai đồng, nhưng tôi kiên quyết không nhận:
“Nếu thật sự khó khăn, khi đó con mới nhờ thím.”
Ai cũng đang sống khổ.
Huống hồ hai người họ là dân thành thị bị điều về quê, không làm nổi việc nặng, trong nhà chẳng có gì ngoài sách, lại còn phải nuôi Chu Tiểu Quân đi học.
Hơn nữa, sách nói rõ — muốn giải quyết vấn đề thì phải giải quyết từ gốc rễ.
“Có chí khí.”
Chú Chu xúc động thốt lên.
Mọi thứ đã bàn xong.
Buổi sáng, tôi theo chú Chu học chữ, học đạo lý.
Buổi chiều trèo đồi hái cúc dại.
Đến tối, tôi mang hoa đến nhà họ Chu, trải ra phơi khô, rồi mới cùng chị cả về nhà.
Chị xót tôi vất vả, dặn tôi đừng lo cho chị.
Nhưng việc tôi đã quyết, nhất định phải làm đến cùng.
Dân trong làng ai cũng bận làm ruộng, mong đào được chút “vàng” từ lòng đất.
Núi đồi khắp nơi vàng rực hoa cúc dại mà chẳng ai buồn để mắt — tôi lại nhặt được cơ hội trời cho.
Cuối tháng, chú Chu mang số hoa đã phơi khô đi lên huyện bán.
Khi trở về, ông áy náy dúi vào tay tôi tám hào:
“Chỉ bán được từng này.”
Ông thấy mình phụ sự tin tưởng của tôi.
Nhưng khi nhận được tiền, tôi vui đến mức không biết phải làm gì mới đúng.
Đây là số tiền đầu tiên tôi tự dùng đôi tay mình kiếm được.
Chỉ cần tôi tiếp tục chăm chỉ hái cúc dại, nhất định sẽ kiếm đủ học phí cho chị!
“Cháu cảm ơn chú, cảm ơn thím.”
Tôi cẩn thận cất tiền, rồi nghiêm trang quỳ xuống trước mặt họ:
“Chú thím dạy cháu học chữ, là thầy khai tâm của cháu. Lại còn giúp đỡ chuyện của chị cháu… Diệp Đa xin dập đầu cảm ơn.”
Ân tình lớn đến mức không biết lấy gì báo đáp.