Mưu Sinh

Chương 6



Tôi chỉ có thể dùng cách chân thành nhất, để bày tỏ lòng kính trọng của mình.

 

“Ôi chao.”

 

Thím Dương Lệ vội vàng đỡ tôi dậy.

 

Chú Chu nhìn tôi một lúc, mỉm cười, rồi bất ngờ lấy từ kệ sách xuống một chiếc hộp gỗ lim đỏ, đưa cho tôi:

 

“Trước kia thấy cháu cứ sờ tới sờ lui, hôm nay chú tặng luôn cho cháu.”

 

“Cái này… quý lắm ạ.”

 

Tôi vốn rất thích những cuốn sách về mưu lược.

 

Nhưng trong hộp là bản Tôn Tử Binh Pháp viết tay theo lối dọc, được bố của chú Chu để lại.

 

“Bảo kiếm phải tặng anh hùng.”

 

Chú mỉm cười, đặt hộp vào tay tôi:

 

“Chú, thím và cả Tiểu Quân đều không thích loại sách này, để trên kệ chỉ khiến nó bị bụi phủ.

 

Cho cháu thì khác — như tri kỷ gặp gỡ giữa núi cao và biển rộng, như thế mới không phụ sự tồn tại của nó.”

 

Chú từng kể tôi nghe câu chuyện về cao sơn lưu thủy.

 

Nhưng tôi chỉ mới bảy tuổi thôi…

 

Sợ rằng không xứng với lòng tốt quá đỗi ấy.

 

“Cầm lấy đi.”

 

Chú Chu vẫn mỉm cười:

 

“Có chí thì tuổi tác không quan trọng. Không chí, sống trăm năm cũng chỉ uổng phí.”

 

“Tuổi tác… chỉ là một đơn vị thời gian mà thôi.”

 

Tôi cất cuốn sách đi.

 

Giấu kỹ ở chỗ kín đáo nhất trong nhà, chỉ dám lôi ra đọc vào những đêm thật yên tĩnh, dưới ánh trăng mờ.

 

Cuối thu dần tới, hoa cúc cũng ít đi.

 

Tôi muốn bớt thời gian học ở nhà chú Chu để tranh thủ hái thêm hoa, nhưng bị chú phản đối gay gắt:

 

“Nếu không biết chữ, cho dù có nhân sâm trước mặt, cháu cũng chỉ tưởng là củ cải hoang thôi!”

 

Chị tôi thì bật khóc.

 

“Nếu em không đi học nữa, chị sẽ không nhận đồng nào từ em đâu!”

 

Việc trong nhà không bao giờ hết.

 

Khi tôi học chữ, đi hái hoa, thì chị phải gánh phần việc của cả hai người. Chị gầy đến mức trông như một nhánh cây khô.

 

Tôi không thể phụ lòng chị.

 

Bà nội không cho tôi học, nhưng tôi còn có người nhà họ Chu.

 

Còn chị… chỉ có mình tôi.

 

Tôi nghiến răng, vẫn tiếp tục học buổi sáng, hái hoa buổi chiều.

 

Cuối tuần, Chu Tiểu Quân lại mang sách vở đến, ngồi kể chuyện học hành, kể mấy chuyện vui trên lớp cho chị tôi nghe.

 

Hai đứa trẻ  — một đứa mười tuổi, một đứa mười hai — kề đầu vào nhau, tiếng cười vang cả triền núi.

 

Còn tôi, nhờ đã biết đọc, liền mượn thêm sách thuốc của chú Chu mang lên núi, tra từng loại một.

 

Và quả thật, tôi đã nhận ra không ít loại dược thảo quý.

 

Sau khi cúc dại tàn, tôi chuyển sang hái thuốc.

 

Bận rộn mãi cho đến khi tuyết lớn phủ kín núi rừng, tôi mới chịu nghỉ tay.

 

Mẻ thuốc cuối cùng cũng bán xong.

 

Thím Dương Lệ đội tuyết lên tìm tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc ấy tôi và chị đang lom khom nhặt củi trên núi — bà nội bảo trời lạnh, bảo hai chị em phải đi kiếm cành cây về nhóm lửa sưởi ấm cho Văn Tinh.

 

“Đồ mụ già không có lương tâm!”

 

Thím Dương Lệ vừa chửi vừa lấy ra một cái giỏ có phủ vải, đưa tiền cho tôi:

 

“Tổng cộng được bao nhiêu thì thím không nói đâu, chú cháu bảo để cháu tự đếm, coi như là kiểm tra môn Toán đấy.”

 

Tính ra, tôi đã bán được bảy đợt hoa cúc dại và thảo dược.

 

Tiền mỗi lần bán được đều có lúc chẵn lúc lẻ, nên tính tổng không dễ.

 

Chị tôi nhặt hai cành cây lên, tính làm phép tính cộng trừ trên nền tuyết.

 

Nhưng chú Chu đã dạy tôi cả phép nhân chia và số thập phân, nên tôi nhanh chóng đưa ra kết quả — tổng cộng bán được năm đồng ba hào tám xu.

 

“Nhiều vậy sao?”

 

Chị tôi không dám tin vào tai mình.

 

Tôi cũng phấn khích muốn chết, nhưng cố kìm nén, quay sang nhìn thím Dương Lệ.

 

Bà cười rạng rỡ, giơ ngón tay cái:

 

“Chú cháu nói chẳng sai chút nào, Đa Đa nhà mình không chỉ thông minh mà còn hiểu chuyện nữa.”

 

Bà khen tôi giỏi thật.

 

Khen đến mức khiến tôi có cảm giác cả trời tuyết hôm nay cũng ngọt như rắc đầy đường phèn vậy.

 

Tôi lặng lẽ giấu một đồng tiền vào túi nhỏ đựng cúc dại mang theo người, rồi mới đưa phần cúc dại còn lại cho thím Dương Lệ:

 

“Mỗi lần hái hoa, gặp được bông nào to và đẹp, cháu đều để riêng ra. Phơi khô rồi tích dần được ngần này, tặng chú thím dùng để pha trà lúc đọc sách — uống tốt cho mắt ạ.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Giờ tôi còn nhỏ, khả năng cũng chẳng có gì to tát.

 

Những việc làm được, chỉ có vậy thôi.

 

Thím Dương Lệ đỏ hoe mắt, ôm chầm lấy tôi:

 

“Đứa bé tinh tế lại tốt bụng thế này, sao người ta nỡ lòng nào mà đánh với chửi cơ chứ…”

 

Vòng tay bà vừa thơm, vừa ấm.

 

Giống hệt cái ôm của mẹ — thứ mà tôi từng mơ thấy trong giấc ngủ.

 

Trong giỏ của thím còn có kéo, kim chỉ.

 

Sau khi cất cẩn thận túi cúc dại, thím hỏi tôi mang mấy thứ ấy theo làm gì.

 

Tôi kéo cả thím và chị cả ra sau bụi cây, ghé tai thì thầm một hồi.

 

Chờ khi hai người cầm kéo lên bắt đầu làm, tôi cũng rón rén trốn khỏi bụi cây.

 

Gió núi thổi qua, cành lá lay động, tuyết trên cây rơi lả tả.

 

Một bóng dáng nhỏ bé thấp thoáng lao nhanh qua con đường phía xa.

 

Tôi chỉ lạnh nhạt nhìn, đầy chế nhạo.

 

Sói hổ rình rập khắp nơi, sao tôi có thể lơ là cảnh giác?

 

Tuyết đè cành trĩu xuống, đất trời mờ mịt trắng xóa.

 

Tôi và chị cả vất vả kéo bó củi về nhà, trên nền tuyết chỉ còn lác đác dấu chân.

 

Có lẽ vì chuyện học phí đã có hy vọng, chị vui vẻ hơn hẳn mọi khi, khuôn mặt rạng rỡ như thắp sáng cả bầu không khí ảm đạm:

 

“Đa Đa à, em cũng đến tuổi đi học rồi.”

 

“Chúng ta ráng tiết kiệm thêm, cố gắng sang thu năm sau cho em đến trường nữa.”

 

Chị nói, dù có chú Chu dạy cũng tốt, nhưng trẻ con vẫn nên được học hành đàng hoàng ở trường.

 

Chị đang tính đến chuyện kiếm tiền sau Tết, tưởng tượng cảnh hai chị em cùng đeo cặp đi học, nét mặt đầy háo hức.

 

Tôi chỉ cười, nghe mà không đáp.

 

Sao có thể chứ?

 

Chị đi học rồi, trong nhà sẽ thiếu một người làm việc, bà nội nhất định sẽ ép tôi làm đến chết, sao có thể để tôi đến trường?