Mưu Sinh

Chương 8



Về đến nhà, bà bắt đầu rống trời rống đất — lúc thì chửi mẹ tôi không biết đẻ, lúc thì chửi ba chị em tôi lười chảy thây, sớm muộn cũng phải bán đi để đổi lấy tiền.

 

Mẹ tôi bế Văn Tinh, chẳng nói một lời.

 

Chị cả ôm lấy tôi và Diệp Ngư, cúi đầu chịu trận, mặc bà nội gào chửi.

 

Đến khi bà mắng mệt, quay vào phòng, Diệp Ngư lập tức hất chị tôi ra một cái rõ mạnh:

 

“Ai cần chị lo chuyện bao đồng? Biến xa ra! Đừng có chạm vào tôi!”

 

Chị cả sững người.

 

Tôi vung tay tát thẳng một cái vào mặt Diệp Ngư.

 

Nó từ nhỏ chưa từng làm việc nặng, sức yếu hơn tôi nhiều.

 

Giờ chỉ biết ôm mặt tức tối hét lên:

 

“Diệp Đa, mày lại đánh tao!”

 

Tôi lại tát thêm hai cái nữa.

 

“Diệp Đa! Tao liều với mày luôn đấy!”

 

Nó lao tới định đánh nhau với tôi.

 

Tôi không buồn lên tiếng, đá cho một phát ngã lăn ra đất, rồi đè lên người nó, giáng xuống từng cú đấm.

 

Nó khóc lóc như sắp ngất đến nơi.

 

Đánh được vài cái là nó đã kiệt sức, hoàn toàn không có sức phản kháng.

 

“Mẹ ơi!”

 

Nó khóc thét gọi người tiếp viện.

 

Nhưng mẹ tôi chỉ ôm thằng út Văn Tinh đứng lùi lại vài bước, dửng dưng chỉ gọi chị cả ra kéo tôi lại — sợ tôi nổi điên đánh luôn “cục vàng út cưng” của bả.

 

Tôi đánh cho mặt Diệp Ngư sưng vù mới chịu dừng.

 

Nhìn chằm chằm vào mắt nó, tôi lạnh lùng nói:

 

“Còn mở miệng chửi chị tao lần nữa, tao đánh lần nữa. Cứ một câu là một trận.”

 

Nó rụt người lại.

 

Tránh né ánh mắt của tôi theo phản xạ.

 

Tôi mặc kệ để chị cả kéo mình ra.

 

Diệp Ngư có sợ hay hận tôi cũng chẳng sao.

 

Tôi chỉ cần nó nhớ rõ một điều: Đụng tới chị tao, tao lột da mày.

 



 

Sau đợt tuyết lớn là đến Tết.

 

Ngày nào tôi và chị cũng lên núi nhặt củi,

 

Lúc không có ai, tôi lại lôi Tôn Tử Binh Pháp ra học thuộc, nghiền ngẫm từng câu từng chữ, chỗ nào không hiểu thì chạy sang nhà chú Chu hỏi.

 

Hôm đó, thím Dương Lệ chặn tôi lại.

 

Thím gõ nhẹ lên trán tôi, trách yêu:

 

“Tí tuổi đầu mà tâm tư kín đáo ghê ha? Học được cả trò lén lút giấu tiền cho thím rồi à?”

 

Tôi cười hì hì.

 

Xem ra thím đã biết trong mớ cúc dại có giấu tiền.

 

“Đứa nhỏ này, hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót lòng.”

 

Thím nhét vào tay tôi một cái túi vải nhỏ, bảo rằng “lễ qua lễ lại”, không nhận không được.

 

Thím còn g.i.ế.c gà đãi cơm hai chị em tôi.

 

Trong bữa ăn, chú Chu uống thêm mấy chén rượu, lúc này tôi mới biết:

 

Hóa ra năm xưa có người nhắm đến chức vị của chú, bày mưu tính kế khiến cả nhà bị đày về quê, đến nay vẫn chưa được hồi hương.

 

“Nói mấy chuyện này với con nít làm gì?”

 

Thím Dương Lệ khẽ trách, còn chú Chu thì cười lắc đầu:

 

“Dù nhỏ tuổi, nhưng nó là tri kỷ khác thế hệ của tôi đấy.”

 

“Cũng đúng.”

 

Thím nhìn chú cười theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi không hiểu lắm, chỉ biết ngoan ngoãn rót thêm rượu cho chú.

 

Ngoảnh đầu lại, bắt gặp chị và Chu Tiểu Quân đang đứng dưới hiên thì thầm to nhỏ.

 

Gió mùa đông thổi qua, tiếng cười trong trẻo của hai người nhẹ nhàng vang lên trong gió.

 

Núi rừng tiêu điều.

 

Nhưng mặt trời mùa đông vẫn ấm.

 

Chớp mắt đã đến ba mươi Tết.

 

Trong nhà ai nấy đều bận rộn chuẩn bị bữa cơm tất niên,

 

Tôi và chị tranh thủ lặng lẽ lấy tiền giấu trong miếng lót giày ra, cất kỹ lại, chờ sau Tết đi học sẽ mang theo đóng học phí.

 

Rồi lại mở túi vải nhỏ mà thím Dương Lệ cho hôm trước — không ngờ bên trong lại là một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc, nhỏ nhắn, tinh xảo.

 

“Giữ lấy.”

 

“Sau này lớn lên phải biết đền đáp họ cho đàng hoàng.”

 

Chị vừa giúp tôi giấu xong chiếc khóa, thì Diệp Ngư chạy ào vào phòng:

 

“Diệp Chiêu Đệ, mày bị điếc à… À nhầm, bà nội gọi chị vô bếp phụ.”

 

Nó suýt cắn phải lưỡi.

 

Thấy tôi nhìn chằm chằm, mặt nó đổi sắc mấy lần, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

 

Từ sau mấy trận đòn nhớ đời, nó bắt đầu sợ tôi ra mặt, thấy tôi như chuột thấy mèo, không dám gây sự nữa.

 

Tôi cũng chẳng buồn để ý tới nó làm gì.

 

Tết đến thật rộn ràng.

 

Dù nghèo đến mức chẳng đủ ăn, nhưng vẫn có mấy nhà đốt pháo, trẻ con từ đầu làng chạy đến cuối ngõ, nào là nướng khoai, nổ phân trâu, rượt gà đuổi chó, cười đùa vui như hội.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Còn tôi — Hiếm khi ra khỏi cửa.

 

Ngoài lúc làm việc ra thì tôi chỉ lặng lẽ ngồi yên, thỉnh thoảng lấy que vẽ vài chữ lên đất.

 

Bà nội mắng tôi làm bộ nho nhã.

 

Còn mẹ thì nói tôi suốt ngày trầm mặc như ma, bắt tôi phải ra ngoài chơi với tụi trẻ con.

 

Tôi bảo tôi chỉ muốn học.

 

Bà ấy liền trở mặt ngay, nói tiền trong nhà để dành cho Diệp Văn Tinh đi học, bảo tôi phải biết điều, phải hiểu chuyện người lớn.

 

Thấy chưa.

 

Miệng thì hay nói lời ngọt ngào,

 

Nhưng hễ nhắc tới chuyện thực tế thì lại bảo tôi không hiểu chuyện.

 

Qua Tết xong, việc lại nhiều hơn.

 

Dù Diệp Ngư có giả ngốc thế nào cũng bị bà nội đánh đuổi ra đồng làm việc,

 

Tôi và chị cả thì khỏi nói — bận tối mặt.

 

Chờ tới ngày khai giảng, chị âm thầm đến trường ghi danh.

 

Chị đi học, tôi làm cả phần việc của hai người.

 

Tôi cố tình tạo cảm giác như chị vẫn còn ở nhà, để nhà họ Diệp không sinh nghi, cũng không ngăn cản chị đến trường.

 

Thế nhưng sau Tết, mẹ tôi lại nói chị cả đã lớn, phải ra đồng làm ruộng.

 

Nhưng chị thì đang ở trường học.

 

Tôi bèn van xin mẹ.

 

Tôi cầu xin mẹ đừng làm ầm lên, đừng cắt đứt con đường học hành của chị gái.

 

Thế nhưng bà lại lớn tiếng mắng tôi là đồ vong ân bội nghĩa, nói quả nhiên tôi giấu tiền để lừa bà và cả nhà.

 

Tiếng chửi ấy kéo bà nội và bố tôi chạy đến, rồi là một trận chửi rủa, đánh đập.

 

Hôm đó, bầu trời đỏ rực như máu.

 

Tôi ngã quỵ trong sân, mơ hồ nghe tiếng khóc tiếng mắng từ xa dần tới gần.

 

Đến khi chị lao tới ôm chặt lấy tôi, tôi mới nhìn rõ đôi mắt chị đỏ ngầu, gương mặt sưng húp, mái tóc bị giằng xé đến rối tung.

 

“Chị không học nữa…”

 

“Đa Đa, chị sẽ không đi học nữa…”