Chị Lưu nghiêm mặt nói: “Nếu cậu thực sự có nhà cho thuê thì cứ dứt khoát đưa ra cho người ta xem, tiền thuê cứ tính theo giá thị trường là được.”
Vương Xuyên Trụ suy nghĩ một lát rồi nói với chị Lưu: “Tôi vừa mới dọn dẹp lại nhà cửa, xử lý một đống đồ cũ, bán đi một ít. Sau này có lẽ tôi không kinh doanh đồ gia dụng cũ nữa mà chuyển sang chuyên bán đồ điện cũ. Mặt bằng cửa hàng sẽ thu hẹp lại vài gian. Căn nhà đó vốn tôi không định cho thuê, nhưng nếu cô Phùng muốn thuê, tôi nghĩ dù sao cũng là chỗ quen biết, nhường cho cô ấy với giá rẻ cũng được.”
Chị Lưu biết vị trí nhà của anh ta. Mặt tiền nằm trên một con đường nhỏ dành cho người đi bộ, tuy ngõ nhỏ nhưng lại rất sầm uất, không có xe cơ giới qua lại nên khá an toàn, thuộc vào vị trí đắc địa. Ở đó bây giờ tìm được một căn phòng trống là rất khó.
Thư Sách
Với vị trí nhà của Vương Xuyên Trụ, chị không cần xem cũng biết, chỉ đưa ra một mức giá cho thuê đề nghị rồi dứt khoát vào nhà tìm Phùng Yến Văn để bàn chuyện.
Phùng Yến Văn không ngờ rằng, chuyện tốt cứ liên tiếp kéo đến. Vừa mới sắm được cái máy giặt, giờ lại có tin vui về cửa hàng.
Chị Lưu lần lượt kể cho Phùng Yến Văn về mấy cửa hàng mà chị đã tìm được. Ngay cả Phùng Yến Văn cũng ưng ý căn nhà của Vương Xuyên Trụ nhất. Hai gian nhà đó trước đây bà từng thấy qua, là nơi để đồ gia dụng cũ, cả hai gian đều rất rộng rãi, lại ở vị trí mặt đường. Chỉ là không biết tại sao Vương Xuyên Trụ lại nỡ cho thuê.
Vừa hay Vương Xuyên Trụ cũng cùng vào nhà, vội nói: “Cửa hàng của tôi sau này không cần nhiều diện tích như vậy, chỉ bán đồ điện cũ thôi. Mấy gian nhà bên đó sau này cũng không cần dùng đến, tôi nghĩ để không cũng phí, không bằng cho thuê.”
Phùng Yến Văn nghe anh ta nói đó là hai gian phòng để đồ gia dụng thì cũng vui mừng ra mặt.
Đến cả Từ Mộng cũng nói: “Hai gian đó vừa rộng vừa thoáng, rất thích hợp để làm phòng học.”
Vương Xuyên Trụ nói thêm: “Sân sau đã được dọn dẹp một nửa, có thể cho bọn trẻ làm nơi hoạt động.”
Phùng Yến Văn càng thêm động lòng, bà nhìn về phía Từ Mộng.
Những việc lớn trong nhà này, người quyết định không phải là người lớn như Phùng Yến Văn, mà lại là cô con gái Từ Mộng. Đối với chuyện này, hàng xóm xung quanh đều đã quen. Mọi người đều biết cô con gái của cô Phùng là một người rất giỏi giang, có chủ kiến. Cô Phùng lại là người hay do dự, những lúc phân vân không quyết được, bà lại tìm đến Từ Mộng.
Từ Mộng trầm ngâm một lát, cũng không đồng ý ngay mà xin chị Lưu địa chỉ của mấy cửa hàng kia, định bụng sẽ đi xem một vòng rồi mới quyết định.
Khi Vương Xuyên Trụ và chị Lưu vừa đi, Smith liền hài hước sờ mũi: “Phùng, sức hút của cô mạnh quá, tôi lo rằng tôi vừa đi khỏi, cô sẽ bị người khác theo đuổi mất.”
Phùng Yến Văn cười: “Đừng nói bừa.”
Mọi người vừa đi khỏi, Từ Mộng liền cẩn thận cân nhắc chuyện này, lật xem thông tin về mấy căn nhà. Trong số đó, thích hợp nhất vẫn là nhà của Vương Xuyên Trụ. Không chỉ nằm sát đường, phía sau còn là khu dân cư. Có một nơi cho bọn trẻ hoạt động là tốt nhất. Quan trọng là bên đó gần đường lớn, mấy năm trước khi đường phố được cải tạo, công trình thoát nước cũng được làm luôn. Nhà vệ sinh công cộng ở đó tốt hơn và sạch sẽ hơn trong hẻm nhỏ, giá cả cũng hợp lý.
Cô nói với Phùng Yến Văn: “Cứ thuê nhà của chú Vương Xuyên Trụ đi. Chỉ là nhà của chú ấy nhiều năm dùng làm kho, dọn dẹp vệ sinh sẽ mất thời gian. Mẹ còn phải đi lại đường dây điện, sau đó là tuyển sinh, quảng cáo, nhận người. Nhà mình có khi phải có một người ở lại, con thấy việc dọn dẹp cần người làm, cửa hàng cũng cần một người túc trực để tiếp khách. Một người đi dạy thêm, một người lại phải đi học, nhân lực không đủ là một vấn đề lớn đấy.”
Bây giờ mọi người đã nhận thức được tầm quan trọng của việc học tiếng Anh và bắt đầu coi trọng nó. Vài năm nữa, các trung tâm đào tạo sẽ mọc lên như nấm. Một người như Phùng Yến Văn, đơn thương độc mã mở lớp dạy thêm thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Đã đứng ở đầu ngọn gió rồi thì cũng phải bay lên được chứ.
Phùng Yến Văn thấy con gái nghĩ đến xuất thần, liền ra ngoài nấu cơm. Smith cùng bà nhào bột, Emma lạch bạch chạy lại đòi cùng làm sủi cảo, còn đặt câu hỏi theo kiểu sách giáo khoa: “Xin hỏi con có thể làm gì được ạ?”
Sau đó cô bé tự gật gù trả lời: “Emma đang làm sủi cảo. Nói như vậy có đúng không ạ? Sủi cảo, sủi cảo, đây là sủi cảo.”
Từ Mộng nghe kiểu nói tiếng Trung như sách giáo khoa của cô bé mà phải đỡ trán. Con bé này dịch thẳng từ sách giáo khoa sang tiếng Trung. Smith học tiếng Trung, lấy con gái làm bạn luyện tập, kết quả lại làm con bé học lung tung, bây giờ khẩu ngữ lại thụt lùi.
Phùng Yến Văn dở khóc dở cười đẩy cô bé qua chơi với cậu ba, chẳng mấy chốc, hai đứa trẻ lại cùng nhau chạy lại đòi chơi bột. Phùng Yến Văn là người từng trải qua thời kỳ khó khăn, làm sao có thể cho chúng lấy bột mì trắng ra làm đồ chơi được.
Nhưng Emma chẳng quan tâm, cô bé rất muốn tham gia, liền đưa tay ra.
“Dắt con bé ra chỗ khác đi,” Phùng Yến Văn cằn nhằn. “Không thì lát nữa cả nhà đừng hòng ăn sủi cảo.”
Đó là một trong những món ăn yêu thích nhất của Emma. Dù cô bé khá “đa tình”, tình yêu dành cho sủi cảo cũng không nhiều hơn bánh bao nước là mấy, nhưng điều đó không ngăn được việc cô bé vừa nghe đến sủi cảo là đã chảy nước miếng. Cô bé vừa lắc lắc cái m.ô.n.g nhỏ nhảy múa, vừa hát bài ca sủi cảo tự chế.
Mấy người đang vui vẻ làm sủi cảo thì ngoài sân có tiếng bước chân đàn ông vọng vào.
“Chị hai, chị có nhà không?” Phùng Yến Võ gọi ở cửa.
Smith vội vàng ra đón khách. Nhìn thấy anh, Phùng Yến Võ tưởng mình đi nhầm cửa, vội quay lại. Nhìn lại số nhà bên ngoài, rồi lại nhìn cảnh tượng trong sân, anh ta kinh ngạc kêu lớn: “Chị hai, sao nhà chị lại có một ông Tây?”
Ông Tây nhìn anh ta: “Xin chào, tôi tên là Smith, là bạn của Phùng.”
Anh nói tiếng phổ thông, lại còn rất lưu loát.
Vẻ mặt Phùng Yến Võ lập tức hiện lên sự kinh ngạc tột độ, ông Tây này còn nói được tiếng phổ thông, vậy những lời anh ta vừa nói, có khi nào ông Tây này đều hiểu hết không? Anh ta lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, cúi người cười với Smith, rồi xách theo túi lớn túi nhỏ vào sân.
Lúc này Phùng Yến Văn mới từ trong buồng ra, vừa thấy bộ dạng của Phùng Yến Võ là biết ngay lại vào thành phố mang đồ đến cho mình. Trước kia, Phùng Yến Võ sợ mấy thứ mang vào thành phố sẽ bị nhà họ Từ tham lam chiếm mất, nên dù thương chị gái đến mấy cũng rất ít khi mang đồ vào thành. Bây giờ thì khác, Phùng Yến Văn đã dọn ra ở riêng, đồ mang đến chỉ có bà và Từ Mộng ăn, nên hễ vào thành là anh lại mang rất nhiều nông sản đến. Lần trước là một bao khoai tây, lần này không biết là gì nữa.
Lúc này, tay phải Phùng Yến Võ xách một con gà, tay trái cầm một cái sọt tre, phía sau còn có một cái đầu ló ra. Khi Từ Mộng nhìn thấy mợ , cô kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Mợ ạ.”
Hoàng Lan Canh cười chào cô: “Từ Mộng, lâu rồi không gặp, học hành thế nào rồi?”
Từ Mộng: “Cũng không tệ ạ. Mợ ơi, trời lạnh thế này sao mợ lại đến đây?”
Hoàng Lan Canh cười chỉ vào chiếc xe ba bánh ngoài ngõ: “Mợ xem có lái vào được không.”
Hoàng Lan Canh và Phùng Yến Võ là người làng bên, là bạn học cấp hai, quen biết Phùng Yến Văn từ rất sớm. Hồi chưa lấy chồng, cô hay đi theo Phùng Yến Văn, miệng lúc nào cũng gọi chị, hai người quan hệ rất thân thiết. Sau này lấy Phùng Yến Võ, mãi không có con, cô rất thích đón Từ Mộng qua chơi. Lúc đó Từ Mộng còn nhỏ, cứ đến nghỉ đông, nghỉ hè là lại chạy sang nhà họ Phùng ở chơi, rất hợp với Hoàng Lan Canh. Người mợ này tính tình rất cởi mở, phóng khoáng.
Vốn là Phùng Yến Võ lái xe ba bánh vào thành phố giao hàng, Hoàng Lan Canh nói đã lâu không gặp chị chồng nên nhất quyết đòi vào thành một chuyến. Kết quả giữa đường trời lạnh hơn Hoàng Lan Canh tưởng. Hai vợ chồng đi được nửa đường, Hoàng Lan Canh đã lạnh đến tái mặt. Nhưng đã đi được nửa đường, quay về cũng không được mà đi tiếp cũng không xong, cuối cùng vẫn phải cắn răng vào thành. Đợi đến khi vào được thành phố, người gần như mất nửa cái mạng.
“Trời lạnh thế này mà cũng thật là, mang nó theo làm gì.”
“ Em cũng choàng cho cô ấy một cái áo khoác rồi, ai biết trên đường lại lạnh thế đâu.” Phùng Yến Võ thì không thấy lạnh lắm, nhưng Hoàng Lan Canh sức khỏe không tốt bằng, trên đường anh có nói đưa áo của mình cho vợ mặc nhưng Hoàng Lan Canh cũng không chịu.
Hoàng Lan Canh nói: “ Em đâu phải không mặc đủ ấm mà lạnh, chỉ là người không nóng lên được, chân cũng lạnh cóng.”
Từ Mộng vội vào bếp rót một túi nước nóng: “Mợ ơi, mợ chườm đi ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tay Hoàng Lan Canh đã lạnh đến cứng đờ, lúc mới chạm vào túi nước nóng còn không cảm nhận được độ ấm.
Hoàng Lan Canh nhìn Từ Mộng nói: “Trông xinh xắn hơn trước, cũng lanh lợi hơn. Sao nghỉ hè năm nay không về quê?”
Từ Mộng lại nhanh tay nhanh chân lấy than hồng từ trong lò sưởi ra, nhóm một bếp than nhỏ: “Nghỉ hè con bận kiếm tiền ạ.”
Hoàng Lan Canh nhìn cô: “Vậy thì con cũng vất vả rồi.”
Vất vả như vậy mà còn béo lên, có thể thấy nửa năm qua sống rất tốt.
Phùng Yến Văn vội mời mọi người vào phòng, lại pha nước gừng đường đỏ cho cô để giữ ấm. Sau một hồi loay hoay, sắc mặt Hoàng Lan Canh mới tốt hơn một chút.
Cầm một cốc nước đường đỏ lớn, Hoàng Lan Canh uống vội mấy ngụm rồi mới hoàn hồn. Bà không ngừng đánh giá người nước ngoài đang nói chuyện với Phùng Yến Võ ở ngoài sân, vóc dáng thật cao, phải đến mét chín không? Phùng Yến Võ vóc dáng đã không thấp, đứng cạnh anh ta trông như một đứa trẻ. Hai người họ “ông nói gà bà nói vịt”, vừa nói vừa khoa chân múa tay, chẳng mấy chốc đã thấy người nước ngoài vỗ vai Phùng Yến Võ.
“Huynh đệ tốt.” Chẳng biết anh ta học câu này ở đâu.
Hoàng Lan Canh: “Chị hai, người nước ngoài đó là?”
Phùng Yến Văn nói: “Là một học sinh của chị, theo chị học tiếng Trung.”
Nhưng trông không chỉ đơn thuần là quan hệ thầy trò đâu nhỉ, người nước ngoài này cũng nhiệt tình quá, Hoàng Lan Canh thầm nghĩ.
Nhưng Hoàng Lan Canh đến đây không phải để buôn chuyện. Một là nhà vừa mua một chiếc xe máy ba bánh, sau này đi Kinh Thị sẽ tiện hơn, hai vợ chồng vừa hay vào thành giao hàng, cô liền muốn đến thăm Phùng Yến Văn. Thật ra ông bà nội cũng muốn đến, nhưng trên đường quá lạnh nên Phùng Yến Võ không cho đi cùng.
“Trên xe ngồi không vừa nhiều người như vậy, lần này con đưa Lan Canh đi trước thăm đường, lần sau sẽ đưa bố mẹ đi,” Phùng Yến Võ nói với hai ông bà.
Ai ngờ một chuyến đi lại gian nan đến vậy.
Hoàng Lan Canh uống thêm một ngụm nước đường đỏ rồi mới nói với chị chồng: “Bố mẹ đều rất lo cho chị, bảo chúng em qua xem thế nào. Chị với người nước ngoài kia sao rồi, có ổn không? Bố mẹ nói nếu chị còn muốn tái hôn thì lần này phải mở to mắt ra mà chọn.”
Cô nghĩ một lát rồi nói thêm: “Tuổi chị bây giờ, nếu tái hôn cũng chưa chắc không thể sinh con. Nếu còn muốn sinh thì phải tranh thủ tìm một người khác đi.”
Cô liếc nhìn người nước ngoài đang nói chuyện với Phùng Yến Võ ngoài sân, Smith đang khoa chân múa tay nói gì đó, cả hai đều rất vui vẻ. Cô có chút lo lắng, cảm thấy người này quá phiêu du, quá xa vời. Chị chồng lần này kết hôn không thể sơ suất nữa, nếu không lỡ dở mấy năm không sinh được con, lại ly hôn rồi lại tìm, cả đời cứ thế mà trôi qua.
Chị chồng chắc vẫn muốn có con của riêng mình chứ.
Hoàng Lan Canh liếc nhìn người nước ngoài ngoài sân, rồi lại nhìn chị chồng mình. Nếu chị cả biết trong số những người theo đuổi chị hai có một người nước ngoài, có lẽ tâm lý sẽ sụp đổ mất. Nhưng đây không phải là chuyện cô nên quản.
Hai vợ chồng Phùng Yến Võ từ quê lên, ngoài mang theo một con gà trống, còn mang rất nhiều nông sản. Lần trước khoai tây còn chưa ăn hết, lần này lại mang đến mấy bao tải lớn cải thảo, củ cải và bắp cải.
Miền Bắc hễ đến mùa đông là rau củ trở nên khan hiếm, nhà nào cũng phải tích trữ rau. Vừa hay Phùng Yến Văn chưa kịp mua.
Phùng Yến Võ giúp bà chuyển rau vào hầm chứa đồ ăn, lúc ra nói: “Lát nữa chị chia cho hàng xóm một ít. Em thấy mùa đông này nhà mình ăn không cần phải mua đâu. Năm nay nhà mình trồng không ít rau, em còn dựng cả nhà kính. Năm nay giá rau rẻ, em cũng chưa mang đi bán. Dù sao để trong nhà kính cũng không bị đông hỏng, có thể vừa ăn vừa hái. Đợi mấy hôm nữa rau hiếm, lại mang ra bán. Nửa tháng nữa em lại lên một chuyến, lúc đó mang cho chị ít rau tươi mới hái, đỡ phải ăn rau để lâu.”
Từ Mộng thấy những cây cải thảo này rất tươi, còn ngon hơn cả của người trồng rau bán ngoài chợ. Cô thầm nghĩ rau này chắc chắn là mới hái từ dưới đất sáng nay. Nhưng thường thì cải thảo ở miền Bắc mùa này đã thu hoạch từ lâu, cải thảo tươi như vậy thật hiếm thấy. Rau với rau cũng khác nhau, đừng nhìn mùa đông ăn cải thảo đến ngán, nhưng cải thảo tươi và cải thảo để trong hầm mấy tháng vị cũng khác. Cải thảo mới hái mọng nước, dù xào hay hầm đều có vị ngọt thanh, ăn thế nào cũng thấy ngon.
“Ở nhà còn nhiều rau không cậu?”
“Nhiều,” Phùng Yến Võ ngồi xuống sưởi ấm, xoa xoa tay rồi nói tiếp: “Năm ngoái trồng rau kiếm được chút tiền, năm nay trong làng ai cũng không trồng lúa mà chuyển sang trồng rau. Thế là vừa vào đông, cải thảo, củ cải trong ruộng thu hoạch rộ, trong thành phố đâu đâu cũng là người bán rau. Một xe cải thảo cũng chỉ bán được mười mấy đồng, rẻ đến mức không bằng cho lợn ăn.”
Một xe cải thảo hơn trăm cân, năm ngoái mua ít nhất cũng phải gấp đôi giá, thảo nào cậu nói không bán.
Hoàng Lan Canh nói: “Cậu của con nói thay vì bán rẻ như vậy, không bằng không hái, để lại nhà từ từ ăn. Em bảo anh ấy đi chợ mua tấm bạt ni lông về che hết lại. Năm nay lại là một mùa đông lạnh, vừa vào đông đã có tuyết rơi, thấy giá rau tăng lên, cậu con liền không chịu nổi, muốn bán. Em bảo vẫn phải để thêm một thời gian nữa.”
Phùng Yến Võ thiếu kiên nhẫn: “Nhiều cải thảo như vậy, nhỡ để trong tay hỏng thì làm thế nào?”
Hoàng Lan Canh lại rất bình tĩnh: “Chị hai nói giúp em một tiếng. Một trăm cân cải thảo mới được một đồng rưỡi, bây giờ tăng lên năm đồng rồi mà anh ấy đã không chờ được. Em thấy còn có thể để thêm một thời gian nữa, đợi đến trước và sau Tết xem sao, lúc đó rau tươi mới hiếm.”
Từ Mộng đang cán vỏ sủi cảo, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhớ ra một chuyện.
Kiếp trước năm nay, một trận tuyết lớn kéo dài cả tháng trời, không chỉ quốc lộ mà cả đường sắt cũng bị đóng băng. Thời buổi này, việc trồng rau trong nhà kính còn chưa phổ biến, rau ở miền Bắc đều bị đông chết, rau miền Nam không vận chuyển ra được, trong một thời gian ngắn nguồn cung bị đứt gãy, giá rau tăng vọt. Chuyện này xảy ra ngay trước Tết. Năm đó, cải thảo và củ cải nhà họ Từ trữ trong hầm đều bị đông hỏng. Cuối cùng, ngay cả rau khô ở chợ đầu mối cũng bán rất chạy, rong biển khô và đậu phụ khô đều cháy hàng.
Hoàng Lan Canh đến đây cũng là muốn tìm chị chồng cho ý kiến, nếu không hai vợ chồng cứ ở nhà cãi nhau suốt vì chuyện cải thảo. Trong mắt họ, chị hai là người có học thức, ý kiến chắc chắn sẽ đúng đắn hơn họ.
“Không cần bán,” Từ Mộng mở miệng. “Để muộn hơn một chút rồi bán.”
Hoàng Lan Canh không thèm để ý đến việc dỗi chồng nữa: “Em đã nói là không cần bán mà. Đến Mộng Mộng cũng ủng hộ em. Anh có thấy không, con bé cũng cảm thấy giá rau để một thời gian nữa sẽ còn tăng.”
Phùng Yến Võ không cho là đúng: “Nó biết cái gì, chỉ là một đứa con nít. Mộng Mộng, con đừng có hùa theo mợ nhé. Giá rau bây giờ đã tăng hơn gấp đôi rồi, cậu nói phải bán nhanh, nếu không để trong tay, nhỡ sau này giá lại giảm thì sao.”
Phải biết rằng trước và sau Tết, mọi người không còn tích trữ rau nhiều nữa. Lúc thu hoạch cải thảo, nhà nào cũng đã trữ quá nhiều, ăn đến ngán rồi, ai lại đi mua cải thảo giá cao vào dịp đó.
Với giá cả hiện tại, Phùng Yến Võ đã rất hài lòng. Nếu bán bây giờ sẽ lãi gấp đôi so với trước, trừ đi tiền mua bạt ni lông làm nhà kính, gia đình còn có thể kiếm thêm được một khoản so với năm ngoái.
Hoàng Lan Canh trợn to mắt, nhưng lại không thể nói ra lý do để phản bác chồng như anh ta. Dù sao cũng chỉ một câu “không cho bán”.
Phùng Yến Văn thấy hai người còn đang cãi nhau: “Nghe xem Mộng Mộng nói thế nào.”
Hai vợ chồng như thấy ma nhìn về phía Phùng Yến Văn, đều cảm thấy không thể tin nổi.
Phùng Yến Văn lại tỏ ra vô cùng tin tưởng con gái mình: “Lần trước ở ga tàu hỏa bán dưa hấu, đều là do Mộng Mộng đề nghị đấy. Đầu óc nó lanh lợi, rất có khiếu kinh doanh. Các em xem chị làm lớp học thêm có vẻ rất tốt, lúc khởi đầu cũng nhờ nó giúp đỡ rất nhiều. Những lúc chị do dự là lại hỏi nó. Nó bảo cậu đừng bán, chắc chắn có lý do.”
Hai vợ chồng nghe vậy, đồng thời nhìn về phía Từ Mộng, đều cảm thấy lời chị hai nói có chút khoa trương.
Phùng Yến Văn thầm nghĩ: Đó là chị còn chưa kể hết đâu. Chuyện nửa năm qua mà kể ra, chắc phải dọa c.h.ế.t hai đứa bây.