Nắm Bắt

Chương 10



Câu lạc bộ - 23 giờ 30 phút

" Oh, Kình Vãn Mục này! "

" Ôi trời, cậu học thuật phân thân ra ở đâu vậy? "

" Bên nào mới là cậu thật vậy? Sao nhiều thế? "

Bạn học của Thích Huyết Nhiễm đã gọi điện cho Kình Vãn Mục. Trước đây ở trường học anh là Hội trưởng hội học sinh nên đa số mọi người đều có kết bạn với anh.

Nhưng trong khi anh đến thì Thích Huyết Nhiễm đã uống thêm 2 lon, lý trí gần như mất sạch. Bạn họ đã cố gắng ngăn cô lại nhưng Thích Huyết Nhiễm lại xung quá, lơ là một chút là bợ ngay lon bia.

Khi thấy Kình Vãn Mục mở cửa bước vào, mọi người thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nếu anh không đến, bọn cũng không biết làm sao mới đưa được cô về.

Thích Huyết Nhiễm nhìn thấy Kình Vãn Mục liền lảo đảo đi đến nói những câu vô nghĩa.

" Cô ấy uống bao nhiêu vậy? "_ Kình Vãn Mục nhìn cô lại nhìn mọi người.

" Ba lon... "

Kình Vãn Mục hít vào một hơi lạnh.

" Cô đến đây có mang theo túi không? "_ Kình Vãn Mục

" Túi gì cơ? "_ Huyết Nhiễm chớp đôi mắt ướt nhìn anh.

" Có, có túi này. "_ Cô gái ngồi bên cạnh cô lúc nãy đưa túi xách nhỏ cho Vãn Mục.

Anh nói cảm ơn rồi trực tiếp đeo luôn túi xách và kéo tay cô đưa về.

Khi hai người vừa đi thì trong phòng lặp tức trở nên xôn xao.

" Nhìn đi, còn bảo là không yêu nhau sao? "

" Ừ, tớ chỉ thấy con trai khi yêu thì mới không ngại đeo túi xách của người yêu ấy. "

" Nhưng cách xưng hô của họ cũng lạ quá. "

" Dạo này thấy hai người họ đâu có đi cùng nhau, lúc nãy tớ còn tưởng Kình Vãn Mục không đến luôn ấy. "

" Nhưng khi gọi xong thì Kình Vãn Mục đã đến ngay còn gì? "

" Chắc là đang giận dỗi nhau thôi. Học cùng trường với Kình Vãn Mục ba năm, tớ chưa từng thấy cậu ấy dịu dàng với cô gái nào như vậy. "

Nếu Thích Huyết Nhiễm nghe được lời này chắc sẽ ói mất.

Kình Vãn Mục thiếu điều muốn ăn thịt cô luôn chứ ở đó mà dịu dàng.

" Đi chậm thôi. "_ Vãn Mục đưa cô xuống bãi giữ xe nhưng cô thì chạy khắp nơi.

" Tôi đúng là mắc nợ cô mà. "_Kình Vãn Mục ép cô ngồi lên chiếc moto của mình.

Anh lại chỉ có một cái nón bảo hiểm, liếc nhìn Thích Huyết Nhiễm mặt đỏ bừng đang nhìn anh cười ngây ngốc.

Kình Vãn Mục trực tiếp đội nó vào cho cô. Nếu giữa đường bị công an bắt thì coi như xui tận mạng.

Kình Vãn Mục vừa ngồi lên xe, Thích Huyết Nhiễm đã vòng tay ôm anh.

Kình Vãn Mục cứng đờ người nhìn hai bàn tay trắng ngần đang siết chặt eo của mình.

" Khi nào thì anh sủa vậy? "_ Thích Huyết Nhiễm đột nhiên lên tiếng.

" Sủa? "_ Kình Vãn Mục nghi ngờ hỏi lại.

" Anh bảo nếu còn đến gần tôi thì anh sẽ làm chó mà. "

Kình Vãn Mục ngay lập tức tối sầm mặt.

" Thích Huyết Nhiễm, cô còn nói nữa thì tôi sẽ quăng cô xuống sông đấy! "

Kình Vãn Mục nói xong liền rồ ga lên chạy về, anh chạy rất chậm và lựa những con đường không có cảnh sát nên rất lâu.

" Anh hung dữ quá đấy. "

Thích Huyết Nhiễm bĩu môi.

" Tôi chưa gặp ai hung dữ như anh cả. "

Kể cả Mạn Kinh Tân dù có đánh rất nhiều người nhưng anh ta không đáng sợ bằng Kình Vãn Mục.

" Vậy thì cô đừng nói nhảm nữa. "_ Kình Vãn Mục

" Tại sao không được nói nhảm? Miệng của tôi mà. "

" Kình Vãn Mục nhìn kìa. "_ Đột nhiên Thích Huyết Nhiễm chỉ tay về khu ổ chuột trong lòng thành phố.

Thành phố hoa lệ, là nơi mà người ta hay nói hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Đừng nhìn thấy sự lộng lẫy của nó mà nghĩ ai sống trong đây cũng sẽ giàu.

Giàu chỉ là một số, đa số là sống đủ ăn đủ mặc, phần còn lại là dân nghèo lên đây kiếm sống mới mong ước là có thể lo được cho gia đình. Họ thậm chí chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu, công viên mà thôi.

Kình Vãn Mục nhìn theo hướng tay của cô.

Nhưng cô lại đưa ra một lời đề nghị khác.

" Tôi muốn đi đến nơi mà lần đầu chúng ta gặp nhau được không? "

Thích Huyết Nhiễm chồm lên nói vào tai của anh.

" Ngồi yên! "

Thích Huyết Nhiễm liền im lặng ngồi ngay ngắn lại.

Kình Vãn Mục thật sự chạy đến công viên nhỏ mà hai người lần đầu gặp nhau.

Vừa đến nơi, Vãn Mục với biết cô từ lúc nào đã ngủ trên lưng anh.

Kình Vãn Mục thật sự bất mãn, kêu cô một tiếng nếu cô không dậy anh sẽ chạy về nhà.

" Thích... "

" Oa tới nơi rồi. "_ Huyết Nhiễm mở mắt trước khi anh kịp gọi cô.

Kình Vãn Mục cũng câm nín.

Thích Huyết Nhiễm xuống xe, đi đến cái xích đu ngồi xuống.

" Mau đến đây đẩy tôi đi. "_ Cô ngoắc ngoắc tay với anh.

... như ngoắc chó vậy.

" Cô nghĩ mình nhỏ lắm à? "_ Dù miệng thì nói như vậy nhưng chân vẫn đi tới.

" Lần trước vẫn chưa ngồi, tôi muốn ngồi thử. "

Lần cuối cùng Thích Huyết Nhiễm ngồi lên xích đu đã là năm bao nhiêu tuổi nhỉ?

Cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ lúc ấy cô vừa ngồi xuống đã bị đám trẻ cùng tuổi đẩy ra vì tụi nó bảo cô ngồi lên bẩn ghế sẽ không ai dám ngồi nữa.

Kình Vãn Mục đẩy nhẹ cô, Thích Huyết Nhiễm thích thú cười tít cả mắt.

Kình Vãn Mục luôn cảm thấy nụ cười của cô rất giả, anh vừa nhìn là nhận ra ngay. Nhưng có vẻ người khác không nhận ra điều đó.

Một lần ở ban công nhà mình Kình Vãn Mục nhìn xuống và thấy cô cùng em trai đi vứt rác, vừa đi vừa đùa giỡn với nhau. Nụ cười rạng rỡ không chút phòng bị giống hệt như bây giờ vậy.

" Rốt cuộc ở nông thôn cô đã trải qua chuyện gì vậy? "_ Kình Vãn Mục

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***