Nắm Bắt

Chương 11



Buổi sáng, Thích Huyết Nhiễm tỉnh dậy vì miệng khô khốc như ngậm phải cát.

" Tiểu Nhiễm, dậy chưa con? "_ Mẹ Thích ở bên ngoài gõ cửa.

" Dạ con dậy rồi. "

" Có chuyện gì sao mẹ? "

Thích Huyết Nhiễm xuống giường mở cửa cho bà.

" Con bé này, con đã ngủ cả một ngày rồi đó. "

" Hả? "_ Huyết Nhiễm mở to mắt, không ngờ rằng bản thân ngủ nhiều như thế.

" Hôm qua thằng bé Vãn Mục đã cõng con về đó, đánh răng thay đồ rồi mang ít bánh mẹ làm qua cảm ơn nó. "_ Mẹ Thích

" Vâng... "

Mẹ Thích nói xong thì đi xuống nhà. Thích Huyết Nhiễm thẩn thờ nhìn bản thân trong gương, cố nhớ xem hôm qua mình có nói điên nói khùng gì trước mặt Kình Vãn Mục hay không.

Nhưng kết quả là không.

Thích Huyết Nhiễm không nhớ một chuyện nào cả.

Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ thoải mái rồi xuống nhà.

Sau khi ăn xong một tô cháo thì mẹ Thích đưa cho cô một cái giỏ nhỏ, bên trong là bánh việt quốc mà bà ấy làm. Mẹ Thích làm bánh rất ngon.

Thích Huyết Nhiễm đứng trước cửa nhà Kình Vãn Mục, cô không gõ cửa vì cô nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong nhà của anh nên cô quyết định gọi cho anh.

Gọi 2 cuộc vẫn không thấy ai bắt máy nhưng rõ ràng bên trong đang có tiếng tranh cãi mà...

Thích Huyết Nhiễm nhìn cánh cửa đóng chưa kín kia phân vân có nên đẩy cửa vào không.

Thích Huyết Nhiễm không phải là kiểu người nhiều chuyện nên cô đứng bên ngoài chờ Kình Vãn Mục.

Sẳn tiện chụp một tấm hình gửi qua cho anh.

^^^Thích Huyết Nhiễm^^^

^^^Đã gửi một hình ảnh.^^^

^^^Mẹ tôi có làm một ít bánh bảo tôi mang qua cho anh.^^^

^^^Tôi đứng trước cửa chờ anh đấy.^^^

Thích Huyết Nhiễm biết chắc chắn rằng anh ở trong nhà vì cô còn nghe thấy tiếng của anh kia mà.

Là đang tranh cãi vấn đề chọn trường sao?

Cô nghe thấy tiếng đập vỡ đồ đạc.

Thích Huyết Nhiễm điền nguyện vọng chưa nhỉ?

Cô điền rồi, ngay khi trang web mở ra thì cô đã điền xong rồi.

Cô vẫn vậy, một nguyện vọng duy nhất là Đại học Thanh Hoa.

Gần 30 phút sau, đến khi Thích Huyết Nhiễm gần như mất kiên nhẫn định đứng dậy muốn bỏ về thì cánh cửa nhà Kình Vãn Mục mở ra.

Thích Huyết Nhiễm nâng mắt nhìn, là một người phụ nữ tầm tuổi mẹ cô. Kình Vãn Mục có ba phần là giống bà ấy, nên cô biết đây là mẹ của anh.

" Tao đứng là sinh ra con sói mắt trắng mà. "

" Sinh ra mày rồi mày chỉ biết bám theo thằng cha của mày. "

" Tao lựa chọn con đường tốt nhất cho mày thì mày lại không theo. "

" Đúng là cái đồ bất hiếu. "

Bà ấy mắng chửi rồi đeo mắt kính vào bỏ đi hệt nhưng không có việc gì.

Thích Huyết Nhiễm nhìn bà ta.

Bà ta hỏi cô nhìn cái gì.

Chẳng lẽ cô lại nói vì bà trông buồn cười nên cô nhìn?

Đợi khi bà ta đi khuất, Thích Huyết Nhiễm cũng không thấy Kình Vãn Mục ra nên cô đã vào nhà của anh.

Kình Vãn Mục đã vào nhà cô như nhà của anh nhưng với cô thì đây là lần đầu tiên cô bước vào nhà của anh.

Vào rồi thì liền giật mình, trong phòng khách vô cùng bừa bãi. Đồ đạc vương vãi khắp nơi, Thích Huyết Nhiễm nhìn người đàn ông trước mặt.

Kình Vãn Mục ngồi trên sofa, hai tay ôm đầu gục xuống. Dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

" Kình Vãn Mục! "

Thích Huyết Nhiễm nhỏ giọng gọi anh.

Nhưng anh không trả lời.

Cô tháo dép bước tới, gần chổ anh đang ngồi chỉ toàn những mảnh vỡ của thủy tinh.

" Kình Vãn Mục, mẹ tôi làm một chút bánh cho anh... "

Thích Huyết Nhiễm đặt giỏ bánh lên bàn.

" Tôi... "

" Kình Vãn Mục, anh đang chảy máu kìa. "

Thích Huyết Nhiễm vừa nhìn liền thấy từ bàn tay đang ôm đầu của anh có máu chảy ra, máu chảy dọc xuống cánh tay của anh.

Cô hoảng hốt chạm vào.

Kình Vãn Mục liền nâng mắt lên nhìn cô.

" Thích Huyết Nhiễm, trong nhà dơ lắm. Mang dép vào đi. "

" Không sao, để tôi xem... "

Thích Huyết Nhiễm gỡ tay anh ra, nhìn trên tay có máu nhưng lại không có vết thương nào.

" Anh, đầu anh bị thương rồi. Chúng ta đến bệnh viện đi. "

Thích Huyết Nhiễm kéo tay anh nhưng Kình Vãn Mục vẫn ngồi đó.

" Máu chảy ra nhiều lắm đó! Anh không nghe tôi nói gì à? "_ Cô nhìn anh trong lòng len lõi cảm giác vô cùng khó chịu.

" Mặc kệ tôi, cô mang dép vào đi. "

Kình Vãn Mục gạt tay cô ra.

" Này! Anh làm gì vậy hả? Anh muốn chết hay sao? "

" Liên quan gì đến cô? "

" Còn không phải vì anh đang... "

" Không cần cô quan tâm! Cút về đi! "

Lần đầu tiên, Kình Vãn Mục nói ra những lời nặng lời này với cô kể từ khi hai người biết nhau.

Mỗi lần tức giận cô, anh đều sẽ tự mình bỏ đi.

Thích Huyết Nhiễm chính là bị anh làm cho giận rồi, cô mặc kệ anh bỏ ra ngoài. Chân đạp lên miếng thủy tinh nhỏ cũng không còn cảm giác đau.

Thích Huyết Nhiễm đóng cửa rất mạnh, một tiếng "rầm" thật lớn!

Thích Huyết Nhiễm đứng ngoài cửa gương mặt tức giận bừng bừng. Cô hùng hổ đi về nhà của mình.

Nhưng khi đến trước cửa nhà cô lại nhớ đến những lần mà Kình Vãn Mục giúp đỡ cô, lại còn hình ảnh anh ôm đầu toàn máu của mình.

Hơn nữa vì mới cãi nhau với mẹ, tâm trạng ai mà tốt được kia chứ?

Nghĩ vậy nên cô quyết định quay lại.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***